Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 474: Chia Bánh Ngọt

Sau một nén nhang, Giang Bắc Nhiên lần nữa đi tới chỗ Chung Tuấn Lương, đặt sách xuống, gõ bàn một cái rồi nói:
"Khá tốt, mấy cái đề nghị này rất có tính tham khảo, lần sau nên viết chữ lớn hơn chút.” Chung Tuấn Lương vội quỳ xuống:
"Vi thần không dám! Viết chữ lớn hơn hoàng thượng là tội đại bất kính, hoàng thượng không trách tội vi thần, vi thần đã vô cùng cảm kích!"
"Ai..."
Giang Bắc Nhiên thở dài, đang định nói với Chung Tuấn Lương vài câu thì lỗ tai khẽ động, hắn nghe được âm thanh mười phần quen thuộc.
"Tiếp tục làm việc."
Phân phó Chung Tuấn Lương xong, Giang Bắc Nhiên đi ra ngoài điện. Rất nhanh, một con chim đáp xuống.
Giang Bắc Nhiên rút thư ra, đọc một lượt bức thư do Ân Giang Hồng gửi.
Quả nhiên Phong Châu đã an định lại a.
Giang Bắc Nhiên đột nhiên về hoàng cung xem kế hoạch đã được sửa đổi là vì nghĩ một khi Phong Châu an định, khả năng cao Ân Giang Hồng hoặc Thai Anh Tung sẽ tìm hắn để thương lượng chuyện cải cách Phong Châu.
Dù sao trước đó họ bận bịu, không rảnh trò chuyện, bây giờ tất nhiên đã rảnh tay để làm chuyện cần làm.
Bất quá tại sao lão già hom hem Ân Giang Hồng kia... gọi ta tới Yểm Nguyệt tông làm gì?
Giang Bắc Nhiên khó hiểu thả Giải Điêu đi, ngồi lên mây một đường bay đến Yểm Nguyệt tông.
Giang Bắc Nhiên xe nhẹ đường quen đi tới phủ tông chủ, vừa vào đã phát hiện bên trong rất náo nhiệt, Quan Thập An cùng một đám cao tầng Yểm Nguyệt tông, còn có Ân Giang Hồng cùng mấy vị lão đạo trong giới hắc đạo đang ngồi đó, kịch liệt thảo luận vấn đề gì đó.
"Tông chủ, hoàng thượng đến."
Giang Bắc Nhiên theo đệ tử dẫn đường tiến vào.
Trong lúc nhất thời, tiếng thảo luận trong đại sảnh ngừng lại, một đám người nhao nhao nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.
"Ai nha, Bắc Nhiên tới rồi. Nhanh nhanh nhanh, mau vào."
Quan Thập An kêu Giang Bắc Nhiên tới.
Tê...
Giang Bắc Nhiên nhìn nụ cười trên môi Quan Thập An, không khỏi có chút dự cảm bất tường, hắn cảm thấy có hố đang chờ hắn nhảy.
Nhưng hắn không thể rời đi, chỉ đành tiến tới:
"Quan tông chủ, Doanh giáo chủ, gặp qua các vị."
"Không cần khách khí như thế, đều là người một nhà."
Quan Thập An nói xong thì trực tiếp kéo Giang Bắc Nhiên kéo bên cạnh, chỉ vào địa đồ Phong Châu trên bàn nói:
"Bắc Nhiên a, ngươi mau đến xem nè."
Để Giang Bắc Nhiên nhìn một lúc thì Quan Thập An lên tiếng:
"Lần này tìm ngươi tới là cảm thấy ngươi làm người công tâm, muốn để cho ngươi giúp một tay."
Nghe hai chữ công tâm này, trong lòng Giang Bắc Nhiên run lên, có chút ngờ ngợ nhận ra là chuyện gì.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên trừng to mắt, Ân Giang Hồng vỗ vai của hắn:
"Nhìn ngươi cao hứng liền biết ngươi đã hiểu, kỳ thật rất đơn giản. Bây giờ Phong Châu đã ổn, đại đa số phản đảng đều bị tru diệt, còn sót lại chỉ là những tổ chức không có thành tựu, chỉ là nên làm gì với địa bàn của những phản đảng đây, chuyện này khiến chúng ta u sầu đã lâu a.” Ân Giang Hồng vừa dứt lời, trước mặt Giang Bắc Nhiên nhảy ra ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Tiếp lời Ân Giang Hồng.
Ban thưởng: Thái Hư Hoàng Chú (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Nhanh chóng kiếm cách rời đi.
Ban thưởng: Huyễn Hải Kiếm Trận Đồ (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: "Nếu Ân giáo chủ còn hỏi về vấn đề này, trẫm sẽ tự đoạn kinh mạch cho các vị nhìn."
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Giang Bắc Nhiên không hề nghĩ ngợi, trực tiếp chọn số ba.
Đùa gì vậy! Ai dám đụng vào loại chuyện “chia bánh ngọt” này?! Phải biết, kết cục của loại chuyện này đa phần đều là mọi người mất vui a.
Hắn tất nhiên không dám trêu vào hai lão đầu Huyền Tông này rồi, đám người còn lại cũng thế, họ không làm gì được hai lão thì sẽ ai sẽ chịu khổ đây?!
Lui về sau một bước, Giang Bắc Nhiên đặt ngón trỏ lên tâm mạch của mình rồi nói:
"Nếu Ân giáo chủ còn hỏi về vấn đề này, trẫm sẽ tự đoạn kinh mạch cho các vị nhìn."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm tinh thần.
"Ai, đừng đừng đừng."
Ân Giang Hồng Và Quan Thập An vội kéo Giang Bắc Nhiên lại.
"Ai nha, Bắc Nhiên, ngươi nhìn ngươi đi, chỉ hỏi ngươi chút chuyện thôi, đâu có kêu ngươi là người quyết định cuối cùng.” "Hay trẫm vẫn nên tự đoạn kinh mạch đi."
Giang Bắc Nhiên vừa nói vừa muốn ấn vào tâm mạch của mình.
"Ai ai ai."
Ân Giang Hồng một phát bắt lấy tay Giang Bắc Nhiên:
"Không đến mức đó, thật không đến mức đó."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu nói:
"Dù sao cũng đều là đâm đầu vào chỗ chết, ít nhất chết thế này còn thống khoái hơn."
Thấy thái độ Giang Bắc Nhiên kiên quyết như thế, Ân Giang Hồng chỉ đành thỏa hiệp:
"Được rồi, không hỏi ngươi nữa."
"Đa tạ Ân giáo chủ."
Giang Bắc Nhiên quả quyết chắp tay nói.
"Ngươi a..."
Ân giáo chủ lắc đầu:
"Vậy ngươi về trước đi, việc này không có phần của ngươi nữa."
"Vâng, các vị vất vả, cáo từ!"
Nói xong Giang Bắc Nhiên cũng không quay đầu lại liền rời đi.
"Ai! ? Ngươi cứ để hắn đi như vậy?"
Quan Thập An mở miệng nói.
"Nếu không thì sao? Nhấn đầu kêu hắn nghĩ kế cho chúng ta à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận