Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 130: Nhất Thời Nổi Lên Ý Xấu

"Giả vờ giả vịt!"
Phùng Anh nói xong thì toàn thân bộc phát một cỗ huyền khí màu tím, từng đạo quang điện màu đen quấn lên thân Lãnh Nguyệt Bảo Đao thân.
Thật mạnh!
Cố Thanh Hoan đứng bên cạnh nhịn không được thầm hít một hơi. Trong tông môn, sư huynh cấp Huyền Sư hắn đã gặp không ít, từng cảm nhận được khí thế khi bạo phát của họ. Nhưng dù là sư huynh Huyền Sư cửu giai mạnh nhất trong đường vẫn chỉ ngang chừng Phùng Anh, có khi còn mạnh hơn nữa cơ!
Chỉ sợ rất nhanh hắn sẽ đột phá đến Đại Huyền Sư đi! ?
"Nhớ kỹ, một đao đưa ngươi xuống Địa Ngục này kêu là Minh Lôi!"
thời điểm Cố Thanh Hoan còn đang chấn kinh, Phùng Anh bỗng xông về phía Giang Bắc Nhiên, một khắc xuất đao này, huyền khí màu tím bạo phát nãy giờ toàn bộ đều tràn vào bên trong Lãnh Nguyệt Bảo Đao.
"Oanh! !"
Nương theo đòn đánh của Lãnh Nguyệt Bảo Đao, một tia chớp màu đen đánh lên thân Giang Bắc Nhiên.
"Cái này... Cái này sao có thể! ?"
Lãnh Nguyệt Bảo Đao vừa chém trúng Giang Bắc Nhiên thì không cách nào rút ra được nữa.
"Ôi, cái mũ của ta ai."
Giang Bắc Nhiên lấy cái mũ bị Minh Lôi bổ khiến nó lủng một cái lỗ lớn, đau lòng hô.
"Ngươi... đến tột cùng ngươi là ai! ?"
Thấy một kích mình dùng toàn lực tấn công lại không khiến Giang Bắc Nhiên bị gì, rốt cục Phùng Anh mới bắt đầu thấy sợ. Hắn khẩn trương tới mức co cứng toàn thân...
Sao có thể! ? Sao có thể! ?
Phùng Anh vừa tu luyện được công pháp có thể thăm dò tu vi đối phương. Dù đối phương không tản ra huyền khí, hắn cũng có thể dò được tám chín phần mười.
Vào Nam ra Bắc nhiều năm như vậy, đâu phải hắn chưa từng thấy cao thủ có thể che giấu tu vi. Nhưng đại đa số cũng chỉ ngụy trang được một ít, cùng lắm là Huyền Sư cửu giai xuống còn Huyền Sư nhất giai. Bất quá với kinh nghiệm phong phú của hắn, hắn từng nghe qua có kỳ nhân có thể ẩn giấu xuống tận hai cảnh giới. Vì thế lúc thăm dò khi nãy, hắn phát hiện Vương Lão Ngũ hẳn là ở cấp Huyền Sư nên bị hù sợ.
Nhưng sự thật chứng minh, thực lực Vương Lão Ngũ trước mắt tuyệt đối đã đạt đến cấp Đại Huyền Sư, thậm chí cao hơn!
Giờ phút này Phùng Anh rất muốn chạy trốn, nhưng đôi chân căn bản không nghe hắn sai khiến, vì hắn biết kết cục chỉ có một.
Đó chính là chết!
… Lúc Phùng Anh khẩn trương tới mức ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt, Giang Bắc Nhiên lại rơi vào trầm tư.
Trở thành hài tử số khổ bị thiên đạo nhắm vào, hắn thật sự có phần không quen đụng phải tên ngu tự dâng mình tới tận cửa này.
Suy nghĩ một lúc, hắn chỉ có thể đưa ra một đáp án, đó chính là tòa nhà này do Cố Thanh Hoan tìm ra, hắn tới sau nên thiên đạo chỉ nhắm tới hắn một nửa?
Nghĩ đến đây, Giang Bắc Nhiên hỏi Phùng Anh:
"Có phải ngươi cảm thấy chúng ta quá yếu lại có loại bảo vật như Kim Tí Lân Giác Đao nên nhất thời mới nổi lên ý xấu?"
Đối mặt với câu hỏi của Giang Bắc Nhiên, Phùng Anh trừng mắt, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
"Nói thẳng là được."
"A! ! !"
Dưới áp lực mạnh, Phùng Anh đột nhiên gào lên một tiếng, lùi về sau lấy dược hoàn ra dùng.
Vào lúc hắn sắp bỏ dược hoàn vào miệng thì tay phải bỗng dừng lại, sau đó cả người cahjam rãi ngã xuống đất.
Ăn không được thuốc thì ngũ tạng trực tiếp tự thiêu... Thật sự quả quyết, cũng xem như một kẻ hung hãn.
Giang Bắc Nhiên vốn chỉ muốn cướp dược hoàn của đối phương thôi. Ai người Phùng Anh vừa biết bản thân rơi vào tình huống ắt phải chết đã trực tiếp tự thiêu ngũ tạng mà tự sát.
Dù sao hắn cũng biết việc mình này không còn đường sống nên không bằng chết một cách thống khoái chút, đỡ bị nhục nhã làm nhục.
Giang Bắc Nhiên có chút đáng tiếc nhặt viên dược hoàn rơi xuống đất lên, ném cho Cố Thanh Hoan:
"Bạch Ngọc Xích Dương Đan giúp tăng uy năng huyền khí trên diện rộng trong thời gian ngắn, ngươi giữ lại tự dùng hoặc đem bán đều được."
Nhận lấy đan dược, Cố Thanh Hoan nhìn Phùng Anh ngã trên mặt đất rồi chắp tay nói với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, có cần ta dẫn cò mồi kia..."
"Không cần."
Giang Bắc Nhiên khoát tay:
"Thu thập thi thể đi, nói với cò mồi chúng ta giao dịch rất tốt, trả tiền cho hắn.” Giang Bắc Nhiên có thể xác định Phùng Anh chỉ là lâm thời nổi lên ý xấu, nếu cò mồi là người của hắn, hệ thống sẽ sớm nhắc nhở rồi.
"Vâng."
Cố Thanh Hoan cung kính lên tiếng, đi đến bên cạnh thi thể Phùng Anh, bắt đầu kiểm tra xem trên người tên này có gì đáng giá không rồi lấy một cái mỹ rơm từ trong Càn Khôn giới ra đeo lên. Giang Bắc Nhiên thì ngồi xổm trước vườn hoa có linh khí nồng đậm, dời mấy chậu hoa lan đi, lấy Lôi Linh Hoa ra trồng xuống đất.
Điều khiến Giang Bắc Nhiên ngoài ý muốn là khi hắn trồng hoa, hệ thống không phát động nhiệm vụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận