Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 88: Lại Chơi Oẳn Tù Tì

Vu Mạn Văn đang chuẩn bị ngồi xuống lại thì đột nhiên quay đầu, phát hiện không biết từ lúc nào Thi Phượng Lan đã đứng đó.
"Đường chủ, có chuyện gì sao?"
Vu Mạn Văn dò hỏi.
Thi Phượng Lan lắc đầu:
"Không có gì, bất quá sao Mạn Văn ngươi còn chưa đi? Ta nhớ hôm nay không phải ngươi phụ trách tuần đường à?"
"Chuyện tuần đường ta đã nhờ Tôn hộ pháp rồi, hôm nay ta ở lại đây."
"A... ?"
Vu Mạn Văn vừa dứt lời, Thi Phượng Lan cùng Giang Bắc Nhiên đồng thời lên tiếng, thanh âm rõ ràng đều mang chút ghét bỏ.
Việc này trực tiếp chọc giận Vu Mạn Văn a, nàng cắn môi, thân thể có chút run lên.
Giang Bắc Nhiên và Thi Phượng Lan thấy thế đều biết không thể kích thích vị này tiếp, thế là quay đầu tiếp tục làm chuyện của mình.
Nửa ngày qua đi, Giang Bắc Nhiên đang bón phân cho một chậu cây điểu la thì một thanh âm đột nhiên vang lên trong đầu.
"Bắc Nhiên a, ngươi nghĩ cách khuyên Mạn Văn đi, chúng ta chơi oẳn tù tì tiếp nha."
Giang Bắc Nhiên nhìn Thi Phượng Lan dùng sức nháy mắt với mình cách đó không xa, buông tay biểu thị chính mình bất lực.
"Hử? Ngươi vẫn không biết truyền âm nhập mật?"
Thi Phượng Lan hỏi.
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Ai nha, ngươi nghe ta nói là tốt rồi, ta dạy ngươi cách..."
Thi Phượng Lan truyền âm được một nửa thì liền thấy Giang Bắc Nhiên đứng người lên chắp tay nói với Vu Mạn Văn:
"Vu hộ pháp, Thi đường chủ nói muốn chơi oẳn tù tì với ta nữa, hi vọng ngươi đừng can thiệp."
"Hử!?"
Vu Mạn Văn và Thi Phượng Lan nghe xong thì đồng loạt sững sờ, không ngờ Giang Bắc Nhiên sẽ làm vậy.
Nhưng rất nhanh Vu Mạn Văn đã kịp phản ứng, giận đùng đùng chạy tới chỗ Thi Phượng Lan.
"Đường chủ, ngươi quên mất ước pháp tam chương của chúng ta sao?"
"Ta không có... Là Giang Bắc Nhiên nói lung tung, ta thật không có..."
"Đường chủ!"
"Thật mà... Ta sai rồi."
Nghe hai người đối thoại, Giang Bắc Nhiên cũng không biết đến cùng hai người này ai mới là đường chủ Thủy Kính đường, nhưng cả hai đều phiền phức như nhau.
Ai, vì kiếm hạt giống, chỉ có thể thiệt thời cho ta thôi...
Trong bầu không khí ngột ngạt, Giang Bắc Nhiên tu chỉnh sơ bộ hoa cỏ trong viện của Thi Phượng Lan một lần. Đợi tới khi bầu trời chuyển đen mới mang theo Ngọc Linh Lung trở về Tử Trúc uyển ở phía sau núi.
Giang Bắc Nhiên cẩn thận từng li từng tí cấy ghép Ngọc Linh Lung vào trong sân, lấy một nhúm bột đen từ trong nhẫn càn khôn ra, rải xuống đất.
Bột đen vừa chạm đất đã cấp tốc tan ra, thấm vào.
Số hoa cỏ trong viện của Thi Phượng Lan không được dưỡng tốt, bồn Ngọc Linh Lung này tự nhiên cũng không ngoại lệ, cho nên trước hết Giang Bắc Nhiên cần nuôi nó đến trạng thái hoàn mỹ nhất, khi đó mới lấy ra làm thuốc được.
Chờ thổ nhưỡng từ từ biến vàng, Giang Bắc Nhiên xác định Hắc Lân Phấn đã có hiệu quả, bắt đầu kiểm tra các loại hoa cỏ khác trong viện.
Ân... dáng dấp Thất Tinh Hoa không sai, hai ngày nữa sẽ có thể ra hoa rồi.
Tử Vân Hà sắp tới thời kỳ thụ phấn, ngày mai cho nó tới chỗ kia.
Hử! rất tốt, ngươi đã là đóa Tử Ngạc thành thục, phải học cách tự hấp thu linh khí.
Giang Bắc Nhiên đứng lên, nhìn hoa đua thắm khoe sắc hồng trong sân bỗng rất có cảm giác thành tựu. Số hoa cỏ này đều được hắn tốn tâm tư sưu tập từ khắp nơi tới.
Cuối cùng Giang Bắc Nhiên tưới cho chúng một chút Bách Linh Thủy rồi đi tới một tiểu viện khác.
So với sát vách tỏa hương thơm bốn phía, sân nhỏ bên này lộ ra vẻ thanh lãnh hơn nhiều, khắp viện bày biện đủ loại bình bình lọ lọ có màu sắc và dáng dấp khác nhau.
Giang Bắc Nhiên đi tới trước... lấy một cái lọ màu trắng đặt lên cái dĩa, tháo lớp da trâu bao bọc ở trên ra.
Theo âm thanh run lẩy bẩy tinh tế vang lên, Hắc Vẫn Ngô Công chậm rãi thò đầu ra.
"Thế nào, hoàn cảnh bên này không tệ a?"
Hắc Vẫn Ngô Công cái hiểu cái không lay động hai cái râu, thân thể lại thò ra thêm một chút.
Giang Bắc Nhiên lấy một cái bình nhỏ màu tím từ trong Càn Khôn giới ra, đổ chút bụi phấn lên tay.
Râu Hắc Vẫn Ngô Công run run, tiếp đó mới cẩn thận từng li từng tí bò lên tay Giang Bắc Nhiên, bắt đầu không ngừng ăn phấn.
"Được dạy dỗ tốt hơn ta tưởng nhiều. Xem ra mày cũng không có tình cảm gì với Tu La trai cả.” Chờ Hắc Vẫn Ngô Công ăn xong, Giang Bắc Nhiên lần nữa để nó leo vào trong bình sứ trắng.
Trong bình sứ trắng, Giang Bắc Nhiên để đầy Tông Ứ Thổ cùng Phong Mộc Hủ Diệp mà Hắc Vẫn Ngô Công thích nhất, lại thêm hoàn cảnh sau núi linh khí mười phần càng khiến Hắc Vẫn Ngô Công cảm thấy dễ chịu hơn.
Giang Bắc Nhiên cất bình sứ trắng về chỗ cũ, lần nữa kiểm tra các tiểu khác ái khác, thuận tiện thu thập một chút nọc độc của Tiễn Độc Oa, kim trong đuôi của Minh Hạt Châu, nanh Xích Giao… các loại nguyên liệu quý hiếm khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận