Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 279: Phù Dung Sớm Nở Tối Tàn

Giờ Thân, đệ tử Diệp gia kết thúc tu luyện, tiến vào thời gian hoạt động tự do.
"Diệp Phàm ca ca, chúng ta cùng đi ra sau núi luyện kiếm đi."
Diệp Phàm vừa đứng lên, Tân Đông Nhi đã chạy tới ngọt ngào hô.
Diệp gia không chỉ dạy vãn bối nhà mình, bình thường sẽ mời chào các hài tử có thiên phú xuất chúng.
Nghe Tân Đông Nhi gọi mình, Diệp Phàm lắc đầu nói:
"Ta muốn tu luyện một mình."
Không đợi Tân Đông Nhi nói chuyện, một nam tử mặc áo choàng kim tuyến ám lục phía trước quay đầu lại khinh thường nói:
"Hừ, không biết điều, một tên phế vật còn dám tự cao tự đại."
Giang Bắc Nhiên đứng trên tàng cây thấy thế chỉ nhếch miệng cười.
Không tệ không tệ, cũng được đó.
Diệp Phàm nhìn nam tử kia một chút, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
"Làm sao? Ta nói sai à? Đều tại ngươi hại Diệp gia chúng ta mất mặt, khiến hiện tại ta không dám ra ngoài uống rượu đây này.”
Tân Đông Nhi nghe xong lập tức đứng ra bảo hộ phía trước Diệp Phàm:
"Diệp Vịnh! Ta thấy ngươi là không được đi câu lan viện nghe hát mới thì đúng hơn."
Diệp Vịnh nghe vậy vội cười nói:
"Ta sao có thể tới mấy chỗ đó chứ. Đông Nhi, ngươi đừng nghe người khác nói lung tung."
"Hừ, ngươi có đi hay không trong lòng ngươi tự rõ. Diệp Phàm ca ca, chúng ta đi."
Tân Đông Nhi nói xong thì kéo Diệp Phàm vào chỗ sâu hơn.
Giang Bắc Nhiên đứng trên tàng cây xem xong vở kịch máu chó này nhịn không được mà lắc đầu, không biết cô nương Đông Nhi này là đang muốn giúp hay hại Diệp Phàm ca ca của nàng nữa.
"Tên phế vật này!"
Diệp Vịnh hung tợn mắng một tiếng, nháy mắt ra hiệu cho mấy đồng bọn bên cạnh, cũng đi theo hai người kia.
Con mẹ nó, quả nhiên dù ở đâu, xung quanh nữ nhân đẹp đều có đầy hormone của giống đực.
Dáng dấp Tân Đông Nhi yêu kiều như thế, biểu đạt yêu thương rõ ràng với Diệp Phàm, đây chẳng phải đẩy Diệp Phàm vào chỗ chết à.
"Đuổi theo."
Giang Bắc Nhiên nói với Ngô Thanh Sách rồi cũng đuổi theo đám người kia.
"Diệp Phàm ca ca, ngươi đừng để ý đến họ. Tới đây, chúng ta luyện kiếm."
Nhìn Tân Đông Nhi lo lắng cho mình, Diệp Phàm thở dài nói:
"Hôm nay ta không muốn luyện kiếm."
"Được, vậy chúng ta không luyện kiếm, làm chuyện Diệp Phàm ca ca muốn đi."
"Chuyện ta muốn làm?"
Diệp Phàm nhìn hai tay mình một chút, cảm giác bất lực không khỏi dâng lên trong lòng.
Ba năm trước đây, lúc hắn vừa bắt đầu tu luyện, hắn dựa vào thiên phú trác tuyệt cấp tốc vượt qua đồng lứa, trong thời điểm mọi người còn chưa tới Luyện Khí, hắn đã đột phá đến Luyện Khí nhị giai, vinh dự được gọi là thiên tài mạnh nhất trong trăm năm của Diệp gia.
Nhưng khi hắn như thế chẻ tre tấn thăng đến Luyện Khí tam giai, hắn lại không cách nào tăng lên được nữa. Vốn dĩ có thể hấp thu linh khí thiên địa một cách nhẹ nhàng nay bỗng trở thành phế vật, phế vật hoàn toàn chẳng cảm nhận được chút linh khí nào.
Phụ thân hắn đã là Huyền Linh đi khắp nơi cầu y vấn dược, nhưng cũng chẳng được gì.
Kết quả mấy loại mỉa mai như thiên tài vẫn lạc, phế vật phù dung sớm nở tối tàn các loại không ngừng hướng về phía hắn.
Mấy vị biểu huynh đệ có quan hệ tốt với hắn cũng chẳng thèm an ủi, ngược lại còn dẫn đầu chế giễu hắn.
Khi chứng kiến thế gian chân thật này, Diệp Phàm tuổi còn nhỏ khó mà chấp nhận được.
Những người này đều cay nghiệt như thế? Chẳng lẽ vì từng phải tươi cười lấy lòng hắn nên nay muốn đòi về...
Diệp Phàm đắng chát cười một tiếng, quyết định không tiếp tục lui tới với các đệ tử trong tộc nữa. Thân ảnh cô đơn như tách khỏi thế giới này.
"Ta thấy hắn chính là muốn tìm đường chết."
Lúc này Diệp Vịnh theo sát phía sau thấy thế thì không khỏi châm chọc.
"Diệp Vịnh! Ngươi đi theo làm gì!”
"Đông Nhi, ta chỉ muốn tốt cho ngươi thôi. Diệp Phàm hiện tại là mục tiêu công kích trong tộc, ngươi cứ đi cùng hắn như thế sẽ bị liên lụy đấy."
"Hừ, mục tiêu công kích gì, ta thấy là các ngươi nhằm vào Diệp Phàm ca ca thì có."
Nói xong, Tân Đông Nhi đứng chặn trước Diệp Phàm:
"Bất quá không sao, có ta bên cạnh Diệp Phàm ca ca là đủ rồi."
Cái đệch...
Giang Bắc Nhiên nhịn không được thầm mắng, nữ nhân này là đang muốn giết Diệp Phàm hả.
Quả nhiên, Diệp Vịnh nghe Tân Đông Nhi nói xong thì trong mắt tràn đầy đố kị, hắn chỉ vào Diệp Phàm hô:
"Diệp Phàm, có giỏi thì đánh với ta một trận! Đừng mãi trốn phía sau nữ nhân!"
Tân Đông Nhi nghe vậy lập tức bảo hộ Diệp Phàm:
"Có chuyện gì cứ nhằm vào ta, các ngươi cùng lên cũng được!”
Giang Bắc Nhiên nghe xong liền dùng tinh thần lực kiểm tra tu vi của Tân Đông Nhi, phát hiện nàng đã là Luyện Khí cửu giai, mà Diệp Vịnh cùng đám huynh đệ của hắn chỉ cỡ Luyện Khí lục giai thôi.
"Hừ! Phế vật chính là phế vật, chỉ biết trốn sau lưng nữ nhân! Chúng ta đi thôi!"
Diệp Vịnh biết không làm được gì liền dẫn các huynh đệ rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận