Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 703: Kế Hoạch Ly Gián (3)

Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Doãn Tu Lương, Lâm Nhân Võ quát:
"Ngươi nói thẳng đi! Lằng nhà lằng nhằng cái gì!"
"Thuộc hạ hoài nghi trong tông có nội ứng."
"Nói tiếp đi."
Lâm Nhân Võ biểu lộ âm trầm.
Trong tông có nội ứng, loại chuyện này cũng bình thường thôi, có tông mà không cho người trà trộn vào làm thám tử mấy tông khác chứ?
Nhưng nếu Doãn Tu Lương đã bí mật nói chuyện này thì chứng tỏ nội ứng không phải tiểu đệ tử bình thường.
"Hồi bẩm Lâm tông chủ, ngài còn nhớ Nghiêm Kỳ chứ?"
"Nhớ, đệ tử mà ngươi vụng trộm dạy đúng không."
"Không sai, mấy năm trước ngài kêu thuộc hạ sắp xếp một ít nhân thủ vào Vô Cực trai, ta đã phái hắn đi, bây giờ hắn ở trong Vô Cực trai đảm nhiệm vị trí trận sư, vị trí này mặc dù không cao nhưng có thể biết được không ít chuyện, vì ta kêu hắn lén sửa đổi đại trận hộ sơn của họ nên hắn có được rất nhiều chuyện ít người biết.” "Đệ tử này của ngươi cũng rất có năng lực."
Đại trận hộ sơn là trận pháp mà bất kỳ đại tông nào cũng coi trọng, có thể lặng lẽ động tay chân trên đó tuyệt đối là người có bản lĩnh.
"Đa tạ giáo chủ khích lệ."
Tạ ơn Lâm Nhân Võ xong, Doãn Tu Lương tiếp tục nói:
"Lần này ta tới hỏi thăm hắn, hắn nói có một lần tình cờ nghe trộm được một đoạn đối thoại, nguyên bản còn không chưa rõ lắm là chuyện gì đã xảy ra, hiện tại đã rõ."
"Là chuyện gì?"
Lâm Nhân Võ hỏi.
"Có người muốn biết cách phá giải Thiên Cảm Nhân Nghi Trận của thuộc hạ và nói về cách bố trí U Hoàng Trận. Mặt khác, cuối đối thoại là... Lần này ngươi về đừng để giáo chủ nhà ngươi tức với váng đầu, đánh tới cửa thì phiền lắm.” "Con mẹ nó!"
Lâm Nhân Võ nghe xong thì vỗ bàn một cái! Dám trực tiếp đánh giáo chủ Vô Cực trai của Lương quốc liệu có mấy người? Không phải chỉ có Lâm Nhân Võ hắn thôi sao! ?
"Còn nghe được gì nữa! ?"
"Hắn chỉ nói tới đây thôi, không nói gì nữa.” "Mẹ nó ! Gan to bằng trời a! Dám ăn cây táo rào cây sung ở địa bàn của ta!"
Lâm Nhân Võ bóp nát một ly rượu rồi nhìn về phía Doãn Tu Lương hỏi:
"Ngươi cảm thấy nội ứng này là ai! ?"
"Cái này... Thuộc hạ cũng không rõ lắm."
"Ta không kêu ngươi trả lời! Là kêu ngươi đoán, đoán xem! ?"
"Cái này..."
Doãn Tu Lương thập phần khó xử, hắn xoa xoa cái trán rồi thấp giọng đáp:
"Người có thể xoa dịu ngài trong giáo không nhiều, có thể nằm trong số những người này.” Nghe xong lời này, trong nháy mắt Lâm Nhân Võ liền nghĩ tới Yến Văn Quang. Hai ngày trước không phải là đối phương gắt gao cản hắn ư, bằng không hắn đã sớm đánh tới Vô Cực trai rồi.
Không thể nào, không thể nào.
Lâm Nhân Võ lắc đầu, người thân thiết nhất với hắn trong giáo và ở cùng hắn lâu nhất chính là Yến Văn Quang. Hắn cực kỳ tín nhiệm hắn ta, đối phương tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện phản phúc thế này.
Nhưng lỡ đâu...
Một khi đã hoài nghi, hoài nghi này sẽ ngày càng lớn.
Tỷ như mấy hôm trước hắn phái đối phương tới quận bên kia quản lý phân đà mới nhưng đối phương dùng đủ mọi loại lý do để từ chối, làm sao cũng không chịu đi, nói là muốn ở bên cạnh hắn hỗ trợ bày mưu tính kế.
Khi đó, Lâm Nhân Võ cảm thấy Yến Văn Quang trung thành tuyệt đối, nhưng bây giờ nghĩ lại mới thấy lại, rõ ràng trước giờ Yến Văn Quang luôn nghe lời hắn, sao trong chuyện đó lại có phản ứng đặc biệt kịch liệt như vậy.
Không thích hợp.
Không phải hắn không muốn rời đi, chẳng lẽ là muốn...
Càng nghĩ càng thấy sai, Lâm Nhân Võ bỗng nhiên đứng lên nói:
"Chuyện này dừng ở đây đi, đừng nhắc lại nữa!” "Vâng."
Doãn Tu Lương chắp tay nói.
"Còn có tin tức gì khác không?"
"Thuộc hạ đã điều tra được một tí nguyên nhân vì sao Vô Cực trai liên thủ với Chân Nguyên tông, chỉ là vẫn chưa triệt để rõ ràng, vẫn mong Lâm tông chủ có thể cho ta một chút thời gian."
"Đi đi."
Lâm Nhân Võ khoát tay nói.
"Thuộc hạ cáo từ."
Chờ đến khi Doãn Tu Lương rời đi, Lâm Nhân Võ mới dẫn chân một cái. Vì các tông vẫn một mực chém giết nên trước giờ trong giáo cũng không quá thái bình, thỉnh thoảng bắt được vài tên gian tế cũng là chuyện rất bình thường mà thôi.
Nhưng Yến Văn Quang thật sự là một trong những thuộc hạ mà hắn tín nhiệm nhất, nếu ngay cả hắn ta cũng...
Ai...
Lâm Nhân Võ không ngừng thở dài. Tại Lương quốc, chuyện bị chí thân phản bội vẫn thường xảy ra, người bị thuộc hạ tín nhiệm nhất phản bội khiến cho chết không có chỗ chôn không phải chưa từng có.
“Đáng chết! Văn Quang a, ngươi tuyệt đối đừng có làm chuyện không còn đường về như vậy.” Tỉnh táo lại, Lâm Nhân Võ đẩy cửa phòng rời đi, mà phía dưới gian phòng hắn vừa ngồi là Mạnh Tư Bội đang ăn quà vặt giết thời gian.
"Rầm rầm..."
Mạnh Tư Bội đổ một nắm đậu phộng vào tay, không ngừng ném từng hạt vào miệng.
Hắn đang nhớ ta, hắn không nhớ ta, hắn đang nhớ ta...
Bạn cần đăng nhập để bình luận