Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 403: Nữ Nhân Lạ Mặt

"Hô... Hô..."
Nhìn Khổng Thiên Thiên nằm trên mặt đất không thở nổi, Mộc Dao bất đắc dĩ.
Mặc dù nàng không tin lời Khổng Thiên Thiên giải thích, nhưng bất kể "dùng hình" thế nào, nha đầu này đều cắn chết cũng không chịu nói thật, khiến nàng không thể không hoài nghi có phải mình hơi đa nghi chăng.
Dù sáo với sự “thông minh” của Khổng Thiên Thiên, thật sự có thể làm ra loại chuyện này.
Cộng với việc nàng thật sự không tin Giang Bắc Nhiên chính là người thần bí kia, việc này vượt qua phạm vi nàng có thể lý giải.
Thấy sư tỷ đột nhiên ngẩn người, Khổng Thiên Thiên nằm rạp trên mặt đất thở hổn hển, lặng lẽ bò ra ngoài phòng, nhưng ngay lúc nàng sờ đến đại môn thì cảm giác chân của mình bị nắm lại.
"Ai cho ngươi đi! Hôm nay ta muốn xem cái miệng nhỏ của ngươi đến cùng cứng bao nhiêu."
"Sư tỷ đừng a!"
Trong lúc Khổng Thiên Thiên và Mộc Dao làm ầm ĩ, Giang Bắc Nhiên đang tản bộ ngoài bờ sông với Lịch Phục Thành.
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên nghe Lịch Phục Thành nói rất nhiều, từ lúc hắn bàng hoàng vì mình là phế vật cho tới khi dần kiếm được mục tiêu, có đồng bạn, bây giờ hắn đã có lý tưởng cùng khát vọng của riêng mình.
Quá trình "Ma Vân song hiệp" vang danh có ảnh hưởng rất lớn với hắn. Mỗi lần được bách tính chân thành tha thiết cảm tạ, hắn đều cảm giác rất thành tựu, khiến hắn cam tâm tình nguyện cố gắng vì nó.
Nói về lý tưởng, hai mắt Lịch Phục Thành sáng lên, Giang Bắc Nhiên cảm thấy không lợi dụng..... không đúng, không dẫn đạo cho dạng thanh niên có khát vọng, lại có nhiệt huyết này, e rằng đối phương sẽ phải đi đường vòng mất.
Thế là, trong lúc Lịch Phục Thành đang cảm khái thì Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Mối họa tông môn đã có từ lâu, muốn nhổ cỏ tận gốc nói nghe thì dễ nhưng như trẫm vừa nói, cần..."
"Oanh!"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang quán triệt tư tưởng cho Lịch Phục Thành, một đoàn ánh sáng trắng bay về phía họ.
"Hoàng thượng cẩn thận!"
Lịch Phục Thành vội bảo hộ trước người Giang Bắc Nhiên.
"Cứu... Cứu mạng."
Khi Lịch Phục Thành chuẩn bị sẵn sàng để đón địch thì một nữ tử có chút hư nhược leo ra từ trong hố.
Nữ tử mặc một thân áo xanh lụa trắng, bên hông là đai lưng Đồng Tâm Kết màu vàng nhạt, eo tinh tế, uyển chuyển vô cùng.
Nữ tử dù suy yếu nhưng dung nhan tuyệt thế của nàng vẫn không bị suy yếu, ngược lại càng khiến nàng có thêm mấy phần mảnh mai, dáng dấp có chút không giống nữ tử bình thường.
Thấy thế, Lịch Phục Thành thở phào nhẹ nhõm, thu kiếm rồi hỏi:
"Cô nương từ đâu tới?” Nữ tử kia thở gấp, dùng thanh âm cực kỳ kiều mị nói:
"Có người đuổi theo nô gia, xin hai vị công tử viện trợ."
Câu vừa dứt, nhiệm vụ đã được phát động.
Lựa chọn một: Đồng ý trợ giúp nàng.
Ban thưởng: Thạch Khuyết U Công, Địa cấp thượng phẩm.
Lựa chọn hai: Cường ngạnh cự tuyệt.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
"Không biết cô nương..."
Lịch Phục Thành nói được một nửa đã bị Giang Bắc Nhiên kéo lại.
"Không giúp được, cáo từ."
Nói xong Giang Bắc Nhiên quay người rời đi, còn thuận tay kéo luôn Lịch Phục Thành.
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm sức mạnh.
Giang Bắc Nhiên sẽ luôn tránh thật xa người có thể phát động nhiệm vụ Địa cấp thượng phẩm.
"Hả... ?"
Thấy Giang Bắc Nhiên quả quyết rời đi, Ninh Trúc Vân lập tức sửng sốt, nàng tu luyện mị thuật nhiều năm như vậy, đây là lần đầu có người cự tuyệt nàng.
Nam nhân này tuyệt không tầm thường.
Nhưng hiện tại nàng thật sự rất gấp, không tìm thấy ai hỗ trợ nữa cả, chỉ có thể toàn lực thôi động mị thuật, lần nữa hô:
"Hai vị công tử ! nô gia chỉ muốn xin chút đan dược, xin thương tiếc nô gia một chút, công tử ! ".
Nữ nhân này quả nhiên có vấn đề.
Vừa rồi Giang Bắc Nhiên đã cảm thấy thanh âm nàng có chút bất thường, bây giờ vấn đề càng lúc càng lớn, thanh âm phảng phất như đang trêu đùa thần kinh của hắn. Nếu không phải tinh thần lực của hắn cường đại, tuyệt đối sẽ chịu không được loại thanh âm này.
"Bệ hạ... Chúng ta mặc kệ nàng thật sao?” Lúc này, biểu lộ của Lịch Phục Thành rất lạ, mắt hơi đỏ lên, nếu không phải Giang Bắc Nhiên kéo hắn, chỉ sợ hắn đã sớm qua giúp nữ tử kia.
"Không phải chuyện gì ngươi cũng có thể quản, đi mau."
Thấy mình toàn lực thôi động mị thuật nhưng nam nhân kia ngược lại chạy càng nhanh, Ninh Trúc Vân không khỏi hoài nghi có phải vì mình bị thương nên mị công mất hiệu lực chăng.
Dưới tình thế cấp bách, dù Ninh Trúc Vân biết nam nhân phía trước này tuyệt không đơn giản nhưng ít nhất vẫn có chút hy vọng sống!
Thế là Ninh Trúc Vân bỗng phát lực, một hơi vọt tới trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Công tử, nô gia thật sự đã cùng đường mạt lộ, nếu công tử nguyện ý xuất thủ tương trợ, đợi nô gia ổn lại rồi sẽ cố gắng báo đáp ngài."
Trong lúc nói chuyện, Ninh Trúc Vân bày ra thần sắc thẹn thùng, đôi mắt hoa đào nháy nháy với Giang Bắc Nhiên.
"Thật sự không giúp được, cáo từ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận