Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 830: Ngưng Hương Hoàn Đặc Biệt (1)

Cư Tử Dân nói xong, phảng phất như không muốn cho Giang Bắc Nhiên cơ hội cự tuyệt, trực tiếp đập một chưởng vào trán mình.
Vào lúc tay hắn sắp chạm vào trán thì bị một lực lượng nào đó kiềm lại, hoàn toàn không cách nào động đậy.
"Được rồi, ngươi đã thông qua khảo nghiệm của ta. Yên tâm đi, ta sẽ hảo hảo dùng cái mạng này của ngươi."
Vô luận là Cư Tử Dân có thể nhìn thấu Mẫn Nhiên Sáo Trang nhờ vào huyền kỹ hay công pháp thì Giang Bắc Nhiên đều rất hứng thú.
Dù sao lòng yêu tài, mọi người đều có mà.
Về phần khảo nghiệm, kỳ thật chủ yếu là Giang Bắc Nhiên muốn xem thử hệ thống có nhắc nhở không.
Sự thật chứng minh câu trả lời của Cư Tử Dân không tệ, cực kỳ phù hợp với hình tượng đại sư huynh trong suy nghĩ của Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên ném hai cái bình cho Cư Tử Dân, sau đó lên tiếng:
"Đi trước thu xếp tốt cho sư đệ cùng sư muội của người đi. Sau hai canh giờ lại đến đây gặp ta, mặt khác... Đừng đem chuyện của ta nói cho người khác biết."
"Vâng! Tạ ơn cứu mạng của tiền bối!"
Cư Tử Dân nhận lấy hai cái bình sứ rồi thi lễ thật sâu phía sau bóng lưng của Giang Bắc Nhiên, sau đó nâng đám sư đệ sư muội lên, rời khỏi nơi đầy mùi máu tươi này.
Tìm được chỗ ẩn nấp rồi, Cư Tử Dân kiểm tra cho mọi người xong bèn mở bình sứ ra ngửi ngửi, mùi hương này khiến hắn không khỏi cả kinh.
"Đây là... Ngưng Hương hoàn! ?"
Đương nhiên Cư Tử Dân từng gặp qua Ngưng Hương hoàn tư phẩm rồi, nhưng mùi thơm nồng đậm và tràn đầy linh khí thế này hắn là lần đầu nhìn thấy. Thậm chí hắn còn không dám xác định đến cùng đây có phải là Ngưng Hương hoàn không.
Nhưng nếu tiền bối đã cố ý cho đan dược, chứng tỏ đây là đan dược có tác dụng chữa thương.
Cư Tử Dân cầm bình thuốc ngồi xổm xuống bên cạnh Tam sư đệ, đổ ra một viên:
"Chính Bình à, há miệng ra."
Nhưng Diệp Chính Bình mất máu quá nhiều nên đã ngất đi, căn bản không có cách nào tỉnh lại.
Cư Tử Dân rơi vào đường cùng đành phải nhét Ngưng Hương hoàn vào trong miệng Diệp Chính Bình, chuẩn bị dùng huyền khí hòa tan đan dược.
Nhưng hắn không ngờ Ngưng Hương hoàn vừa vào miệng đã tan ra thành chất lỏng, dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được tự chảy vào cổ họng.
Diệp Chính Bình.
"Cái này...”
Đây là lần đầu tiên Cư Tử Dân thấy được Ngưng Hương hoàn thần kỳ như thế, e rằng dù là sư phụ hắn cũng chưa từng thấy qua.
"Ngô..."
Một lát sau, Diệp Chính Bình thở ra một hơi, từ từ mở mắt:
"Sư... Sư huynh."
Diệp Chính Bình theo bản năng quan sát bốn phía thì phát hiện không có người nào khác trừ đám sư huynh muội mới yên lòng lại.
"Không hổ là sư huynh... Dưới tình huống đó vẫn có thể dẫn theo chúng ta chạy thoát."
Cư Tử Dân theo bản năng muốn trả lời là không phải hắn làm nhưng nghĩ tới tiền bối từng nói đừng nói chuyện của cả hai cho bất kỳ ai nghe, vì thế chỉ đành đổi đề tài mà hỏi:
"Chính Bình, ngươi cảm thấy sao rồi?"
"Thoải mái hơn rồi..... Sư huynh, ngài vừa cho ta ăn cái gì mà ta cảm thấy miệng vết thương khép lại nhanh thế.”
Cư Tử Dân nghe xong thì nhìn vào miệng vết thương của sư đệ, thấy được vết thương đang khép miệng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cư Tử Dân từng gặp qua không ít đan dược giúp vết thương nhanh chóng khép miệng, nhưng chưa có cái nào lợi hại như viên đan dược này. Mà vết thương trên người Cư Tử Dân, do thanh trường thương gây ra dù hắn dùng công pháp đi nữa cũng không thể khép miệng kia mà.
Nhưng chỉ vẻn vẹn một viên Ngưng Hương hoàn tứ phẩm đã đưa tới hiệu quả bậc này.
“Đến tột cùng vị tiền bối kia là ai..."
Bất quá tạm thời Cư Tử Dân vẫn không có thời gian nghĩ những việc này, mắt thấy Diệp Chính Bình đã dần khôi phục thì hắn lập tức cho một vị sư muội khác dùng thuốc.
"Khục... Khụ khụ!"
Sau một trận ho khan kịch liệt, Tôn Chiếu Huyên bỗng nhiên ngồi dậy.
"Khá hơn chút nào chưa?"
Nghe được thanh âm của sư huynh, lại nhìn vết thương đầy khắp thân thể hắn, Tôn Chiếu Huyên lập tức khóc lớn, nhào vào trong ngực sư huynh hô:
"Sư huynh!
"Được rồi, không sao rồi, mau nằm xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Tôn Chiếu Huyên ngẩng đầu lên từ trong ngực Cư Tử Dân, đánh giá sư huynh một lúc rồi hỏi:
"Sư huynh, ngài không sao chứ?"
"Yên tâm, ta không sao, ngươi mau nằm xuống đi."
"Vâng..."
Tôn Chiếu Huyên lên tiếng, chậm rãi nằm xuống đất:
“Sư huynh... Cám ơn ngươi."
Cư Tử Dân mỉm cười đáp:
"Chuyện ta nên làm thôi."
Chờ hai người bắt đầu nhắm mắt chữa thương, lúc này Cư Tử Dân mới dùng một viên Ngưng Hương hoàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận