Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 350: Lão Âm Hiểm

Sở dĩ Giang Bắc Nhiên trả lời thằng là vì Ân Giang Hồng đã thành thật với hắn, hiện tại hắn cũng cần Ân Giang Hồng nói cho mình biết hắn nên làm hoàng đế kiểu gì.
"Rất tốt, tiếp tục giữ vững như vậy. Ngươi đáp không sai, chính vì ngươi là đệ tử chính phái, cho nên Quan Thập An mới đồng ý với ta, mà ngươi và ta mới là người một đường."
Ta không phải, ta không có.
Dù Ân Giang Hồng đã nói rất nhiều lần nhưng đến cùng đối phương đi đường nào, Giang Bắc Nhiên thật sự không dám nói mình hiểu rõ.
Loại lão âm hiểm này có thay đổi đột ngột cũng rất bình thường thôi.
"Đây cũng là một loại phá lệ, mấy đời hoàng đế trước đều không cách nào tu luyện, đây cũng là một trong những yêu cầu của chính phái đối với hoàng đế, nhưng ngươi nha..."
Nghe tới đây, Giang Bắc Nhiên thở dài:
"Trẫm hiểu, trẫm không có thiên phú tu luyện, cho nên đây cũng là nguyên nhân quan trọng được ngồi vào đây.” "Ngươi hiểu thì tốt, cho nên nếu ngồi lên hoàng vị này, tạm thời ngươi đừng nghĩ tới chuyện tu luyện nữa, ít nhất nhất hiện thì không được."
"Cái kia... Trẫm nên làm gì đây?"
Rốt cuộc cũng tìm được cơ hội hỏi vấn đề này, Giang Bắc Nhiên nhìn Ân Giang Hồng.
"Ba sơ dịch quyết, ly gian dịch tệ. Để bách tính Thịnh quốc sống tốt hơn, đây là việc bây giờ ngươi cần phải làm nhất. Về chuyện của tông môn và ma giáo, ngươi không cần để ý."
Ân Giang Hồng nói xong thì lấy một cây sáo từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Giang Bắc Nhiên.
"Thổi nó lên sẽ có một giải điêu bay về phía ngươi, có thể tùy thời liên lạc với ta."
"Đa tạ Ân giáo chủ."
Giang Bắc Nhiên nhận sáo rồi cảm tạ.
"Bất quá Đặng Bác mới bị diệt, trong thời gian ngắn sẽ không ai dám tới tìm ngươi. Đi thôi, lại tới nơi khác."
Giang Bắc Nhiên đứng lên, đi theo Ân Giang Hồng rời khỏi Phi Vũ điện, xuyên qua Ngự Hoa viên, tới mới nơi có hoa cỏ vô cùng phong phú.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đánh giá xung quanh, hắn đột nhiên phát hiện một đám oanh oanh yến yến cùng nhau quỳ gối trước một tòa cung điện.
"Cung nghênh bệ hạ đăng cơ, bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Thấy mấy ngàn nữ tử quỳ trước mặt mình, Ân Giang Hồng quay người cười theo bộ dáng nam nhân đều hiểu với Giang Bắc Nhiên.
"Nơi này là Dục Tú cung, thê thiếp Đặng Bác đều ở đây. Theo lý mà nói, các nàng hẳn nên chôn cùng Đặng Bác. Nhưng đám quan lại kia giả mù sa mưa, nói quá tàn nhẫn nên giữ các nàng lại, nên xử lý thế nào, ngươi tự mình làm đi."
Trong nháy mắt, hai chữ hậu cung lập tức tiến vào đại não Giang Bắc Nhiên.
Vẫn nghe tới hậu cung 3000 giai lệ, ta còn tưởng chỉ là khuếch đại số lượng, không ngờ Đặng Bác thật sự là ngựa giống, nữ tử nơi này sợ là tới 5000 cũng có. mẹ nó... Cái hậu cung này đến cùng lớn bao nhiêu? Hắn muốn vận động tới chết luôn à?' Ân Giang Hồng vừa dứt lời, một nữ tử cầm đầu bò tới quỳ trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Bệ hạ, xin người thương tiếc tỷ muội chúng ta. Nếu bệ hạ không chứa chấp chúng ta, chúng ta chỉ có một con đường chết, xin bệ hạ khai ân a."
Nói xong, nữ tử ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt long lanh như nước nhìn về phía Giang Bắc Nhiên.
Nữ tử xinh đẹp vô cùng. Khuôn mặt nhỏ trang điểm nhẹ, mi thanh tú, trán điểm nốt son, kiều mị động lòng người Giá trị nhanh sắc này xứng đáng với bốn chữ khuynh quốc khuynh thành.
Lão Đặng Bác này vẫn có mắt nhìn đấy.
Trước kia khi còn đi học ở hiện đại, Giang Bắc Nhiên từng nhìn qua ảnh chụp hậu cùng của hoàng đế. Người trong đó trông vô cùng lập dị, khiến Giang Bắc Nhiên tưởng phẩm vị hoàng đế khác người thường, khẩu vị nặng như vậy.
"Xin bệ hạ thương tiếc ! ".
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đánh giá nữ tử cầm đầu, mấy ngàn giai lệ hậu cung sau lưng cũng cùng lúc mở miệng hô.
Âm thanh nghe rất êm tai.
Nhìn ánh mắt chờ đợi của nữ tử cầm đầu kia, Giang Bắc Nhiên mở miệng nói:
"Trước cứ ở lại đi."
Đôi mắt nữ tử cầm kia sáng lên, lập tức quỳ xuống hô:
"Đa tạ bệ hạ khai ân, đa tạ bệ hạ khai ân."
Giai lệ phía sau nàng cũng lập tức phản ứng, cùng theo dập đầu:
"Đa tạ bệ hạ khai ân."
Ân Giang Hồng lần nữa cười nụ cười nam nhân đều hiểu nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Không sai, xem ra hiểu biết của ta với ngươi lại lại nhiều thêm một chút."
Nhìn nụ cười bỉ ổi của Ân Giang Hồng, Giang Bắc Nhiên nhịn thầm oán.
Ta nói ngươi này, đường đường là một vị Huyền Tông, sao lúc thấy được nữ nhân lại đểu như thế? Giữ chút mặt mũi đi chứ.
Đại khái là sợ Giang Bắc Nhiên vội “kiểm hàng", Ân Giang Hồng nói:
"Ngươi đã quyết định thì đi trước đi. Ta còn ít lời muốn nói với ngươi, ban đêm ngươi lại đến cũng không muộn."
Ai... trong mắt sắc lang đều là sắc lang, không ngờ ngươi lại là người như vậy a Ân Giang Hồng.
Ánh mắt chúng nữ phức tạp, nhìn Giang Bắc Nhiên đi theo Ân Giang Hồng rời khỏi Dục Tú cung.
Tới Ngự Hoa viên, Ân Giang Hồng thấm thía nói:
"Cuộc sống riêng tư của ngươi ta mặc kệ, nhưng nếu ngươi hoang dâm vô độ, nhân tư phế công. Vậy chớ trách bản tôn tâm ngoan. Đương nhiên, nếu ngươi có thể giống Đặng Bác, công và tư phân tâm, vậy ta mặc kệ."
Nghe được cái này, Giang Bắc Nhiên có chút kỳ quái nói:
"Tựa hồ Ân giáo chủ hiểu rất rõ Đặng Bác?"
"Người là ta tự tay bắt từ trong tẩm cung ra, thẩm vấn cũng là ta thẩm, ngươi nói xem, làm sao ta không hiểu rõ hắn được?"
Ngài cũng quá tự giác rồi...
Giang Bắc Nhiên nhịn không được lại thầm mắng.
Bất quá nghĩ tới dã vọng của Ân Giang Hồng, hắn cũng hiểu. Ân Giang Hồng có thể phát triển ma giáo đến mức này, hẳn liên quan tới việc hắn đích thân làm mọi thứ. Dù sao Giang Bắc Nhiên cũng thấy rất nhiều tình tiết máu chó và thiểu năng ở nơi này. Ân Giang Hồng xem như là người vô cùng thông minh.
Mà trí thông minh này một khi online, so với đám thiểm cẩu chỉ biết nghĩ cách kéo nhân sĩ chính phái xuống thì mạnh hơn nhiều lắm.
Ngẫm lại cũng rất bi ai, nghe Ân Giang Hồng kể chuyện xong, Giang Bắc Nhiên cảm thấy mạch suy nghĩ của chính phía nơi này có vấn đề a.
Nhưng có thể nói họ là người không kiêng nể gì cả, xem nắm đấm lớn là đạo lí. Về phần đầu óc, đó là thứ chỉ có kẻ yếu mới cần dùng.
Ngồi một cái bàn đá ở Ngự Hoa viên, mấy nữ tỳ quỳ bên cạnh lập tức đi lên cho châm trà châm nước hai người Giang Bắc Nhiên, thủ pháp cực kỳ thành thạo.
Uống trà, thưởng hoa, Ân Giang Hồng cảm khái:
"Phong cảnh thật tốt a, đáng tiếc Đặng Bác không biết trân quý. Nói thật, ta vốn cảm thấy hắn là một nhân tài."
Lão âm hiểm...
Bạn cần đăng nhập để bình luận