Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 860: Kim Ô Đỉnh

Giang Bắc Nhiên nhe răng cười một tiếng, bỗng đấm ra một quyền, nháy mắt đánh tan tầng Hỏa linh khí kia.
'Đây là... Đỉnh?' Trong nháy mắt khi Hỏa linh khí tiêu tán, một cái đỉnh màu đỏ xuất hiện trước mắt Giang Bắc Nhiên. Phía trên có khảm một khối mã não hình con hươu sáng long lanh.
Giang Bắc Nhiên xích lại gần thì phát hiện linh khí ẩn chứa trong cái đỉnh đó nhiều tới dọa người, có thể nói là phẩm chất cực cao.
Giang Bắc Nhiên hết sức hài lòng gật đầu, hắn bắt đầu bơi về phía cái đỉnh.
Rời khỏi miệng núi lửa, Giang Bắc Nhiên kéo cái đỉnh tới một mảnh đất trống.
Giang Bắc Nhiên đi một vòng quanh nó, nhìn khối mã não được tạc hình hươu kia và tự nhủ:
"Hẳn là Kim Ô Đỉnh không sai."
Trong truyền thuyết từng có một khối thiên thạch rơi xuống Kỳ Châu, về sau được một vị đại năng lấy đi chế tạo thành chín cái đỉnh.
Cửu đỉnh đều là chí bảo vô thượng trong giới dược sư, có lực lượng thần kỳ.
Mà Kim Ô Đỉnh trước mắt Giang Bắc Nhiên là một trong cửu đỉnh đó.
Kỳ thật khi vừa thấy tượng hươu, Giang Bắc Nhiên đã mơ hồ đoán ra.
Chỉ là hắn không ngờ bản thân lại có thể lấy được một trong cửu đỉnh dễ dàng như vậy. Vì thế sau khi mang nó ra khỏi nham tương, Giang Bắc Nhiên phải cẩn thận cảm thụ linh khí ẩn chứa trong nó để xác thực thật hư chuyện này.
Đây chính là Kim Ô Đỉnh... một trong cửu đỉnh trong truyền thuyết!
'Hắc hắc, có được cái đỉnh này còn thơm hơn cả pháp bảo Địa cấp nữa!’ Vì thiếu một cái đỉnh tốt nên Giang Bắc Nhiên vẫn chưa thể phát huy hết bản lĩnh luyện đan của mình. Mà Kim Ô Đỉnh này đã khiến Giang Bắc Nhiên vui tới cười lệch mồm.
Trong truyền thuyết, Kim Ô Đỉnh không cần bất luận ngoại lực gì cũng có thể tự động làm nóng, muốn nóng bao nhiêu là nóng bấy nhiêu.
Chỉ mỗi một điểm này nó đã đủ để được xưng tụng là thần khí trong giới dược sư rồi.
Bởi vì nhiệt độ không đủ là thứ khiến đa số các dược sư đau đầu nhất.
Nhưng chỉ cần có Kim Ô Đỉnh, loại phiền não này sẽ không còn nữa.
Trừ nhiệt độ ra tự động ra, luyện đan sư còn có thể điều chỉnh nhiệt độ Kim Ô Đỉnh nữa, còn gì lợi hại hơn việc này chứ.
Quá trình chiết xuất cực kỳ quan trọng, nó sẽ quyết định độ tinh khiết của đan dược Dược dịch càng tinh khiết, hiệu quả đan dược mang tới càng cao.
Cho nên, chỉ cần dùng Kim Ô Đỉnh để luyện đan, những thứ khác không nói, chỉ riêng độ tinh khiết đã đủ để xưng tụng là thiên hạ đệ nhất.
Mặc dù có chút ngứa nghề khó nhịn nhưng nghĩ tới trên đảo còn nhiều bảo bối đang chờ mình, Giang Bắc Nhiên cố gắng nhịn xuống, dù sao ra ngoài rồi cũng còn thiếu gì thời gian luyện dược chứ.
Giang Bắc Nhiên cất Kim Ô Đỉnh vào Càn Khôn giới có kích cỡ lớn nhất của mình rồi chạy đi nơi khác.
Rất nhanh, hai canh giờ đã trôi qua, Giang Bắc Nhiên vừa chém ngã một gốc Kim Hồng Thụ thì đột nhiên thấy linh chỉ diên bay về phía hắn, đọc xong nội dung bên trong, hắn không khỏi co rúm khóe miệng.
Hắn vốn tưởng lại có Thạch Linh đột kích, cho nên Tiểu Thất hoặc Cư Tử Dân mới truyền tin cho hắn, ai ngờ bên trong lại là...
‘Tiểu Bắc Nhiên ! chừng nào ngươi trở về ăn cơm dợ? Hôm nay cũng ta chưng bánh bao chờ ngươi về đó a !.’ Phía dưới còn vẽ hình một cái lồng hấp bánh bao do Thi Phương Lan tự vẽ. Không cần nói, đây là chuyện Thi Phương Lan hoàn toàn có thể làm ra được.
Nhưng đây không phải trọng điểm!
Giang Bắc Nhiên thở dài một hơi, nhét linh chỉ diên vào trong ngực. Quay về hắn nhất định phải dạy dỗ lại Thi Phương Lan, để nàng hiểu rõ linh chỉ chỉ dùng để báo tin khẩn chứ không phải nói chuyện phiếm, kêu hắn về nhà ăn cơm!
Sau khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, Giang Bắc Nhiên đang nghĩ xem nên ‘bứng’ gốc Kim Hồng Thụ này kiểu gì thì một linh chỉ diên khác bay tới.
Giang Bắc Nhiên nhận lấy linh chỉ diên, thầm nghĩ nếu là Thi Phương Lan gửi tới nữa, lát nữa về nhất định không chỉ mắng nàng một trận mà phải mắng tới khi khóc mới thôi.
Ôm ý nghĩ như vậy, Giang Bắc Nhiên mở linh chỉ diên ra, vừa đọc xong một hàng chữ thì trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Tại cửa ra vào của doanh địa, hai người một Thạch Linh lao vào nhau chiến đấu, trái tim Huyền Vương ở phía sau quan sát trận chiến kịch liệt như nhảy lên cổ họng.
Chỉ là lần này mọi người bỗng phát hiện trước kia họ là miễn cưỡng đánh thắng thì nay trở thành một bên đơn phương đồ sát một bên.
"Minh chủ... Thật mạnh a."
Trên bầu trời, Tiểu Thất chìm trong huyền khí thương lam từng quyền từng quyền đánh lui Thạch Linh. Mỗi khi Thạch Linh muốn khởi xướng phản kích thì huyền khí thương lam lập tức ngưng tụ thành một đạo hư ảnh, ngăn cản toàn bộ công kích của nó.
'Xem ra tiểu tử này không chỉ thu được ký ức đơn giản như vậy a.' Cách đó không xa, Giang Bắc Nhiên đứng tại trên sườn núi không khỏi cảm khái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận