Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 60: Trệ Không

Giang Bắc Nhiên biết cởi Mẫn Nhiên sáo trang ra thì năm sư muội sẽ lần nữa lại là mấy ngôi sao sáng nhất trong Quy Tâm tông, một sư đệ vì nhìn các nàng quá mức mê muội mà đâm vào đầu vào một gốc cây.
Liễu sư muội, nhiệm vụ lần này ngươi bị trừ một điểm đánh giá, có dị nghị gì không?"
Để các sư muội đứng thành một hàng xong, Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Không có."
Liễu Tử Câm lập tức lắc đầu.
Giang Bắc Nhiên gật đầu, nhìn về phía Phương Thu Dao:
"Phương sư muội, ngươi bị trừ hai điểm, có dị nghị gì không?"
Phương Thu Dao nghe xong, đầu tiên là sững sờ, sau đó lắc đầu nói:
"Không có... Không có."
Ba tỷ muội Ngu gia nghe xong lập tức hiếu kỳ nhìn sang. Trong ấn tượng của các nàng, trừ việc ban đầu Phương Thu Dao có chút bài xích sư huynh ra thì sau này cũng đâu làm gì khác người, sao lại bị trừ hai điểm nghiêm trọng như vậy.
Đêm hôm đó... Quả nhiên có chuyện a!
Ba tỷ muội Ngu gia rõ ràng, sau một đêm ở trong khách sạn, Phương Thu Dao đột nhiên trở nên dịu dàng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nhưng họ sợ hỏi phải chuyện gì không nên hỏi nên đêm qua khi cùng ở trong lều đã chẳng nhắc tới.
Nhưng đúng là có chuyện a... Thật hiếu kỳ!
Ba người đồng thời trợn tròn mắt nhanh chóng lia qua lia lại giữa Giang Bắc Nhiên và Phương Thu Dao.
“Nếu không có dị nghị gì, Chấp Pháp đường cứ để một mình ta đi phục mệnh. Các ngươi giải tán đi, điểm đánh giá sẽ nhanh chóng được đưa đến chỗ sư phó của các ngươi."
"Vâng."
Cả năm đồng thanh trả lời.
"Rất tốt, hi vọng các ngươi có thể tuân thủ ba điều kiện ta đã nhắc, cáo từ."
Nói xong Giang Bắc Nhiên chắp tay với năm người, không quay đầu nhìn lại mà đi thẳng tới Chấp Pháp đường.
"Ai... Sư huynh, cứ như vậy mà đi rồi?"
Ngu Quy Miểu nháy mắt hai cái, nàng vốn cho rằng sư huynh nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, không ngờ không chỉ nói năng chua ngoa mà lòng dạ còn sắt đá như vậy nữa.
Liễu Tử Câm nghe xong thì nói:
"Sau ba điều kiện kia, hẳn các người cũng hiểu vì sao sư huynh vô danh trong tông rồi chứ?” Bốn sư muội đồng loạt gật đầu.
"Cho nên chúng ta vẫn nên tuân theo, sư huynh khẳng định là loại người nói được làm được."
Nói mấy câu này, trong lòng Liễu Tử Câm cũng rất gấp, nàng sợ giùm cho người đã đề cử sư huynh làm thiết ấn cho mình.
Nếu như bị sư huynh tra ra được, chẳng phải tỷ tỷ...
"Thế nhưng..."
Lúc này, Phương Thu Dao cắn môi một cái, hồi lâu mới mở miệng:
"Mặc kệ chúng ta có làm được không, sư huynh hắn... cũng đâu chịu lui tới với chúng ta?” Liễu Tử Câm nghe xong thì cười giả lả, nhỏ giọng nói:
"Vừa rồi sư huynh chỉ nói không có việc thì đừng tìm hắn, nhưng nếu có việc thì sao?” Phương Thu Dao nghe xong hai mắt như phát sáng:
"Vẫn là Tử Câm tỷ thông minh!"
Kỳ thật trên đường đi, Phương Thu Dao luôn muốn tìm cơ hội hảo hảo cảm tạ ân cứu mạng của sư huynh, thế nhưng mỗi lần muốn mở miệng đều không nói được. Vốn sau khi về tông muốn mời sư huynh ăn một bữa ngon rồi chính thức nói lời cảm tạ, không ngờ sư huynh lại trực tiếp cự tuyệt lui tới cùng nàng, việc này khiến nàng thiếu chút nữa là gấp chết rồi.
Lần sau... Lần sau ta nhất định phải nói ra!
Phương Thu Dao âm thầm thề ở trong lòng.
Mặt khác, Giang Bắc Nhiên vừa bước vào Chấp Pháp đường thì rất nhanh đã tìm được hoa quan đang làm nhiệm vụ hôm nay.
"Xin chào Hồng sư huynh, ta đến phục mệnh."
Hồng Văn Thụy ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười nói:
"Là Bắc Nhiên a, chờ chút."
Vì đã có quen biết nên sau khi hỏi thăm vài câu, Hồng Văn Thụy lại đóng dấu màu xanh bao trùm lên dấu màu đỏ mà Giang Bắc Nhiên đóng vào trước khi đi.
"Ngoài ra còn có một chuyện ta cần báo cáo với sư huynh."
Đợi Hồng Văn Thụy cất kỹ thụ lệnh thì Giang Bắc Nhiên mở miệng nói.
"Ồ? Chuyện gì?"
"Ta tra ra chuyện hài đồng mất tích ở Tập Phú thôn lần này có liên quan tới Tu La trai, ta cảm thấy có lẽ gần đây họ sẽ có hành động."
Hoàn thành nhiệm vụ, ban thưởng một điểm trệ không.
- Giải thích, trệ không nghĩa là bay trên không. Hết giải thích.
Trệ không! Rốt cục cũng chờ được điểm thuộc tính đặc biệt này, lời to rồi!
Giang Bắc Nhiên thầm kích động trong lòng mà Hồng Văn Thụy thì cau mày:
"Tu La trai? Được rồi, ta đã biết, sẽ báo chuyện này cho bên hắc kỳ."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì chắp tay:
"Vậy làm phiền Hồng sư huynh."
Hồng Văn Thụy lập tức đáp lễ:
"Đây vốn nằm trong phận sự của ta."
Sau một hồi khách khí, Giang Bắc Nhiên chắp tay cáo từ, bất quá hắn không trực tiếp về Lam Tâm đường, lần nữa rời khỏi tông môn.
Hiện tại không cần cố kỵ mấy vị sư muội, Giang Bắc Nhiên bỗng nhảy lên thật cao, cả người như mũi tên nhọn xẹt qua không trung, dùng tốc độ thật nhanh bay về phía trước.
Thuộc tính đặc biệt quả nhiên lợi hại, chỉ tăng thêm một chút đã giúp năng lực phi hành của ta mạnh hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận