Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 470: Gặp Lại Người Quen

"Được! Lão phu cám ơn hiền chất trước, lão phu có một phương thuốc cổ, chỉ là hình như phương thuốc này không trọn vẹn, cho nên đã hỏi thăm mấy vị đại sư nhưng mãi không có kết quả. Nếu là vị tiên sinh hiền chất quen thể luyện chế ra thuốc này, đan phương ta coi như tặng tiên sinh làm quà ra mắt, chỉ cần vị tiên sinh đều đặn cho lão phu vài viên đan dược là ổn. Đương nhiên, nếu có thể hợp tác lâu dài thì càng tốt.” "Đồ vật quý giá như thế, vãn bối..."
Không đợi Ngô Thanh Sách từ chối, Tu Hoành Thịnh đã khoát tay:
"Không quý, không quý, nếu không luyện ra, phương thuốc này có khác gì giấy lộn? Không bằng thử một lần, dù đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhưng là ta cảm thấy hiền chất rất đáng tin, ngươi cũng đừng từ chối."
"Nếu đã thế, vãn bối nhất định toàn lực thay tông chủ chuyển lời."
"Được, chính là muốn nghe câu này của ngươi."
Tu Hoành Thịnh nói xong thì nhìn về phía La Hoằng:
"Còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh đi tìm vật liệu cho hiền chất đi. Nếu trong tông không có thì cách kiếm."
"Vâng."
La Hoằng chắp tay, lập tức lui xuống.
Chờ la hoằng rời đi, Tu Hoành Thịnh mới đứng lên nói:
"Hiền chất a, đã vào trưa, không bằng chúng ta dùng bữa trước, vừa ăn vừa trò chuyện."
"Được, vậy đa tạ ý tốt của Tu tông chủ."
"Đi đi đi, lão phu có mấy món đặc sắc lắm, cam đoan ngươi chưa từng ăn bao giờ.” Trong bữa tiệc với Mai Hoa tông, khi mọi người cạn chén, Ngô Thanh Sách mới hiểu vì sao sư huynh lại muốn hắn nhân cơ hội thanh lý phản loạn này làm ra tiếng vang lớn.
Phải biết, trước kia hắn không tính là rất nổi danh, khi những tông chủ này thấy hắn, dù cũng rất khách khí nhưng chỉ tới đó thôi, nói hai câu cảm tạ đã đuổi hắn đi.
Nhưng bây giờ, khi tên tuổi hắn ngày càng “nóng hổi” không ít tông chủ vừa thấy hắn đã “thành thật với nhau” hơn, tin tưởng hắn như đệ tử trong nhà.
Điều này khiến Ngô Thanh Sách dần nhận ra tầm quan trọng của danh tiếng. Trong mắt những tông chủ này, danh tiếng lớn tựa như một loại bảo hộ cho nhân phẩm, danh tiếng càng lớn, hắn càng tin ngươi.
"Không hổ là sư huynh, có thể nhìn thấu đám người này.....” Ngô Thanh Sách vừa rồi chỉ làm bộ từ chối thôi. Những gì hắn làm đều là sư huynh dạy hắn, sư huynh bảo khi thời cơ tới, những thứ này sẽ phát huy tác dụng.
Bây giờ xem ra, thời cơ hẳn đã đến.
Khi cả đám nói chuyện vui vẻ, một tên đệ tử đột nhiên đi tới báo cáo:
"Tông chủ, Cố Thanh Việt lại đến tìm ngài."
Tu Hoành Thịnh cau mày:
"Lại tới? Lần này hắn nói gì?"
"Hắn nói mình mang theo thành ý to lớn đến, khẩn cầu tông chủ ngài có thể gặp lại hắn một lần."
Cố Thanh Việt?
Nghe tới cái tên này, Ngô Thanh Sách nhíu mày, mấy tháng nay, trong lúc diệt phản động, hắn từng nghe không ít về cái tên này.
Ban đầu là vì tên hắn và Thanh Hoan sư đệ khá giống nhau nên mới khiến Ngô Thanh Sách có chút ấn tượng.
Về sau là vì đệ tử các tông thường bàn luận về sự Ma Vân song hiệp hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu.
Mỗi khi gặp được đệ tử tông môn ức hiếp dân chúng, Cố Thanh Việt sẽ trượng nghĩa xuất thủ, nhưng đúng như sư huynh nói, thế đạo này không phải một hai người là có thể thay đổi được, dù hắn rất bội phục hành vi của Cố Thanh Việt nhưng cũng thấy đó là vô nghĩa, vì người có thể thật sự thay đổi được thế đạo này... . chỉ có thể là sư huynh!
Tu Hoành Thịnh nghe xong thì đặt chén rượu xuống và nói với Ngô Thanh Sách:
"Hiền chất a, lão phu đi xử lý chút chuyện, ngươi cứ ở lại ăn uống, lão phu đi một lát sẽ trở lại."
Ngô Thanh Sách nghe xong thì đặt ly rượu xuống nói:
"Tu tông chủ, không biết vãn bối có thể đi cùng chăng?"
Dù hắn cảm thấy Cố Thanh Việt không thể thay đổi được gì, nhưng cũng không ảnh hưởng tới việc Ngô Thanh Sách bội phục hành vi đối phương, cho nên vẫn muốn giúp một tay, hoặc giúp được gì trong phạm vi của hắn thì giúp.
Tu Hoành Thịnh đầu tiên là sững sờ nhưng rất nhanh đã cười nói:
"Nếu hiền chất hứng thú thì cùng đi đi."
Cả hai cùng đi đến đại sảnh, Tu Hoành Thịnh ngồi lên chủ vị, Ngô Thanh Sách được an bài phía dưới.
"Dẫn hắn dẫn tới đi."
Tu Hoành Thịnh chống đầu, tùy tiện nói.
"Vâng."
Đệ tử lĩnh mệnh rồi quay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, hai thanh niên mặc áo màu xanh được đưa tới trong sảnh.
"Vãn bối Cố Thanh Việt, Chu Quy Xán bái kiến Tu tông chủ."
"Sai lại là ngươi! ?"
Trong nháy mắt khi Chu Quy Xán ngẩng đầu, hắn và Ngô Thanh Sách cùng hô.
"Ồ? Là người quen của hiền chất ư?"
Tu Hoành Thịnh hiếu kỳ nhìn về phía Ngô Thanh Sách hỏi.
Ngô Thanh Sách chắp tay với Tu Hoành Thịnh đáp:
"Hồi bẩm Tu tông chủ, Chu Quy Xán thật sự là bằng hữu của vãn bối."
Nói xong, Ngô Thanh Sách lần nữa nhìn về phía Chu Quy Xán, khi ánh mắt hai người va giữa không trung, hỏa tinh phảng phất như được bắn ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận