Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 681: Mạnh Tư Bội (3)

"Còn việc thứ ba, bảo vật có thể khiến tất cả các tông môn Lương quốc cùng nhau tranh đoạt tất nhiên không phải phàm phẩm, nếu ngươi đạt được, nói không chừng sẽ khiến ngươi tấn thăng nhanh hơn. Đương nhiên, phong hiểm không nhỏ, dù sao cũng là lịch luyện, lão đạo cung cấp cho ngươi nhiều đồ bảo hộ hơn cũng không có ý nghĩa gì, cho nên đến tột cùng ngươi có muốn đi hay không là do tự ngươi quyết định."
Mạnh Tư Bội nghe xong thì trực tiếp chắp tay nói:
"Tư Bội nguyện ý đi."
"Được! Không hổ là người được ta xem trọng, ngươi đã nguyện ý rồi thì không nên chậm trễ nữa, sớm xuất phát đi, chậm nữa ta sợ bảo vật kia sẽ bị đám con sói Lương quốc gặm sạch sẽ mất."
"Vâng! Tư Bội chuẩn bị đi ngay."
"Ừm, đi thôi."
Vạn An Thanh gật đầu.
Mạnh Tư Bội hành lễ với tông chủ xong thì quay người rời khỏi đại sảnh.
Trong nháy mắt đóng cửa lại, thần sắc Mạnh Tư Bội lần nữa ảm đạm xuống, không cầm được mà thở dài.
Nếu hắn còn ở Thịnh quốc... Vì sao vẫn chậm chạp không tới tìm ta.
Mạnh Tư Bội nghĩ xong thì không khỏi giơ tay sờ lên đôi môi của mình.
"Hắn một chút... Một chút cũng không muốn gặp ta sao."
Mạnh Tư Bội cảm thấy mất mát, mặt ủ mày chau đi ra ngoại viện. Trong lòng thầm nghĩ, dù nàng có đi tìm Ân Giang Hồng hỏi một chút nhưng chỉ sợ vạn nhất nàng đoán sai, náo động lên chuyện gì đó thì ngược lại lại gây thêm phiền phức cho cao nhân.
Hơn nữa còn có một người khác dạy nàng biết trên đời này không có đúng sai, chỉ có lập trường khác nhau mà thôi.
Ta... Ta chỉ muốn tạ ơn hắn mà thôi, không phải ăn trong chén nhìn trong nồi đâu! Ta ta ta, ai!
Hình bóng hai người không ngừng hoán đổi với nhau, Mạnh Tư Bội bỗng cảm thấy bản thân thật trơ trẽn, không ngờ chính mình lại thay đổi thất thường như vậy.
Chỉ cần nói rõ là được rồi! Không sai, ta chỉ muốn cảm tạ ân tình của họ mà thôi, không có ý gì khác. Đúng, chính là như vậy!
Tự thuyết phục chính mình xong, Mạnh Tư Bội bước nhanh ra ngoài, bây giờ không phải lúc nghĩ tới những chuyện này, như tông chủ đã nói, chuyến đi tới Lương quốc lần này nguy cơ tứ phía, nàng nhất định phải chuẩn bị cẩn thận mới đúng.
Mặt khác, trong kết giới bản tâm ở Kim Dao trấn, Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực lần nữa kiểm tra Ngô Thanh Sách rồi nói:
"Trước khi ta trở về, ngươi không được đột phá Huyền Vương, dù có cảm giác đột phá thì cũng phải chặn lại."
Ngô Thanh Sách nghe xong liền biết sư huynh muốn tự thân chỉ trì nghi thức thăng cấp cho mình, hắn lập tức chắp tay nói:
"Vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của sư huynh."
"Ừm, ra ngoài đi."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
Ngô Thanh Sách nghe xong thì do dự một chút rồi đáp:
"Sư huynh, lần này ngài đi Lương quốc, bên người không có trợ thủ nào, không bằng dẫn ta theo, ta..."
Giang Bắc Nhiên nghiêng đầu nhìn Ngô Thanh Sách một chút rồi đáp:
"Ngươi là đang dạy ta nên làm việc thế nào sao?"
"Đệ tử không dám!"
Ngô Thanh Sách vội cúi đầu hô.
"Làm cho tốt chuyện của ngươi đi, ta tự có an bài."
"Vâng!"
"Ra ngoài đi."
"Đệ tử cáo từ."
Lần này sở dĩ hắn không dẫn theo đám người Ngô Thanh Sách, thứ nhất là vì Lương quốc không thể so với Thịnh quốc, đó là nơi chiến địa, tu vi đám Ngô Thanh Sách vẫn chưa đủ, dẫn họ theo nói không chừng không giúp không được gì, ngược lại còn trở thành vướng víu.
Thứ hai, Giang Bắc Nhiên đã chuẩn bị công cụ hình người ở bên kai. Vô luận là Lệ Phục Thành đã cắm rễ ở đó hai năm dài hay Tô Tu Vũ là người bản địa đều tốt hơn đám Ngô Thanh Sách ở Thịnh quốc nhìn.
Cho nên lần này Giang Bắc Nhiên chỉ tính đi một mình để xem đến cùng nước Lương quốc sâu bao nhiêu rồi mới lên kế hoạch hành động.
Bây giờ đan phương đã có hiệu quả, có thể trị liệu thành công cho bình dân, phía bên cao tầng thì Ân Giang Hồng sẽ giúp hắn chuẩn bị, không cần hắn quan tâm đến.
Dù lần này Thi Phượng Lan vẫn náo chuyện như cũ nhưng rất nhanh đã bị Giang Bắc Nhiên trấn áp xuống. Đương nhiên, trấn áp xong cũng phái cho nàng bốn tấm địa đồ phó bản mới làm đồ bồi thường.
Dù sao hiện tại hắn đã xác định Thi Phượng Lan sẽ trở thành kim chủ tương lai của hắn, nịnh nọt một chút là điều cần phải có.
Xác định xong mình đã chuẩn bị tốt hết thảy, Giang Bắc Nhiên thổi ra một đóa tường vân, vừa bay lên đã thấy một thanh kiếm đâm tới.
Giang Bắc Nhiên nhìn qua thì thấy là Bạch Vụ kiếm mà hắn đã cho Lâm Du Nhạn.
Bạch Vụ kiếm quấn quít Giang Bắc Nhiên, không ngừng cọ cọ, cứ như tiểu thê tử lâu ngày gặp lại tình lang vậy.
"Sư huynh!"
Vào lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị trấn an Bạch Vụ Kiếm một chút thì một thanh âm vang lên, Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Lâm Du Nhạn mặt mũi tràn đầy hưng phấn chạy như bay về phía hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận