Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 392: Chuyện Cũ Của Đặng Bác

"Bãi triều."
Giang Bắc Nhiên mắt Vương Thủ Quý bên cạnh mà nói.
Vương Thủ Quý đầu tiên là sững sờ, tiếp đó rất nhanh đã cao giọng hô:
"Bãi triều! ! !"
Dưới ánh mắt kinh ngạc của một đám đại thần, Giang Bắc Nhiên trực tiếp rời khỏi Huyền Thính điện.
Dù đám đại thần vẫn không hiểu gì nhưng vẫn la lớn:
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Đám đại thần đứng lên, hai mặt nhìn nhau, trên mặt đều là nghi hoặc.
Chỉ có Ninh thị lang là thở dài, nếu hoàng thượng không trách phạt hắn, trực tiếp tuyên bố bãi triều, chứng tỏ hắn vẫn giữ được cái mạng nhỏ này.
Một đường rời khỏi Huyền Thính điện, đám đại thần rời cùng, không dám nói về chuyện vừa rồi nữa vì việc hoàng thượng đột nhiên xuất hiện lúc trước để lại ấn tượng quá sâu cho họ.
Rời cung, đám đại thần mới lấy cách riêng của mình, tốp năm tốp ba thảo luận về chuyện hôm nay.
Trên đường quay về Tĩnh Tâm điện, Giang Bắc Nhiên hỏi Đặng Tương Hàm đi sau lưng mình:
"Một màn hôm nay, ngươi chắc cũng thấy quen?"
Đặng Tương Hàm có chút do dự, cuối cùng vẫn gật đầu:
"Chưa từng chứng kiến, nhưng đã nghe qua."
"Triều đình cũng từng chống lại tông môn?"
"Vâng."
Đặng Tương Hàm gật đầu:
"Nhưng cuối cùng không tốt lắm."
"Sao lại không tốt, nói rõ cho trẫm nghe."
Chuyện xưa không dài, tới thư phòng đã kể xong. Đơn giản là lúc vừa đăng cơ, Đặng Bác từng muốn đại chiến với tông môn một phen.
Cũng như Giang Bắc Nhiên, Đặng Bác cũng bị hai vị đại lão khống chế.
Việc này càng thúc đẩy Đặng Bác lên kế hoạch hơn.
Rất nhanh, hắn đã đụng phải chuyện không hài lòng đầu tiên, đó là thuế ở một nơi luôn không thu được.
Sau khi điều tra một phen, hắn mới biết nơi đó được một vương gia tự phong quản lý. Khi đó Đặng Bác cảm thấy mình có Quan Thập An làm chỗ dựa nên chẳng sợ Tông Môn Vương gì cả.
Thế là hắn để đại tư nông phái người mạnh mẽ thu thuế, kết quả người mà triều đình phái đi đều không có tin tức.
Đặng Bác giận tím mắt lập tức viết thư cho Quan Thập An.
Nhưng phong thư này như đá chìm đáy biển, mãi không có bất kỳ hồi âm gì.
Đặng Bác vẫn không tin, tiếp tục đụng chạm với tông môn, khi đó rốt cục hắn mới nhận được tin của Quan Thập An.
Ý tứ trên thư rất đơn giản, ý là ngươi đi quản đám vương gia kia thì tốt, nhưng họ tự có phạm vi của mình, ngươi cứ mắt nhắm mắt mở đi.
Nghe được cái này, Giang Bắc Nhiên không thể không thấy kỳ quái, thậm chí cảm thấy đây mới là chuyện Quan Thập An sẽ làm.
Vì thông qua mấy lần nói chuyện, Giang Bắc Nhiên biết Quan Thập An cảm thấy làm hoàng đế chỉ như đùa giỡn vậy.
Hy vọng hiện tại Quan tông chủ không bị Ân Giang Hồng làm hư, bằng không hắn khó làm rồi.
Vì dựa theo những gì Đặng Tương Hàm nói, Quan Thập An thật sự giống câu "Lão sư, nếu hài tử nhà ta không nghe lời, ngươi cứ đánh chết hắn, không sao.
Kết quả lão sư tin thật, đánh xong thì bị phụ huynh chạy tới trường khiếu nại.
Hai lão đầu này ai cũng không khiến người khác bớt lo được...
Nghe xong chuyện xư, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Mộc Dao, nhiều lần muốn mở miệng:
"Ngươi có lời gì muốn nói không?"
"Khó trách cha lớn luôn nói tông môn quá mục nát! Ngươi nghe đi, ngay cả chuyện ức hiếp dân chúng mà tông môn còn làm được, vậy mà vẫn còn mặt mũi tự xưng chính phái, đúng là chọc ta cười tới rụng răng mà!” "Cho nên ngươi có cao kiến gì không?"
"Tìm cha lớn ta! Hắn chắc chắn sẽ đi thu thập đám tông môn kia."
"Trẫm thông minh, để thủ lĩnh ma giáo đi thu thập chính phái, ngươi nói đi, Quan tông chủ là người đứng đầu chính phái, ta nói sao với hắn đây?” Khổng Thiên Thiên đứng nghe nãy giờ nhịn không được hỏi:
"Hoàng thượng, là sao ạ?"
Giang Bắc Nhiên nhìn nàng một cái:
"Ngươi vẫn nên đi lột quýt cho trẫm đi."
"Tuân chỉ."
Khổng Thiên Thiên nói xong cũng chạy ra.
Giang Bắc Nhiên nghe Khổng Thiên Thiên nói xong thì giải thích:
"Cho nên, nếu Quan tông chủ nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này thì nên làm gì đây?” Giang Bắc Nhiên im lặng.
Giang Bắc Nhiên cảm thấy sở dĩ Quan Thập An nói với Đặng Bác như thế. Đầu tiên là hắn cảm thấy làm hoàng đế rất dễ. Thứ hai, khi đó Quan Thập An vẫn là Huyền Hoàng, chưa có thực lực mạnh như vậy giờ.
Khi đụng phải loại chuyện này, đương nhiên hắn sẽ không muốn vì triều đình mà trở mặt với chính phái.
Bây giờ Quan Thập An bị Ân Giang Hồng hun đúc lâu ngày. Hẳn cũng có cái nhìn khác, mặt khác, hắn đã là Huyền Tông, năng lực càng lớn, diệt vài tông môn giết gà dọa khỉ hắn chưa chắc không đồng ý.
Nhưng luôn cảm thấy sẽ không thuận lợi như thế a...
Giang Bắc Nhiên cho hạ nhân rời đi, một mình đi tới đình viện, thả giải điêu Ân Giang Hồng cho ra.
Trước khi tìm Quan Thập An, hắn cần giải quyết nhiệm vụ liên quan tới Ân Giang Hồng trước.
Vừa tới giờ Mùi, Ân Giang Hồng đã xuất hiện ở cửa thư phòng, Giang Bắc Nhiên cũng không bất ngờ.
Dù hắn đã nói rõ mọi chuyện trên thư nhưng thông qua nhiệm vụ hôm nay, hắn cảm thấy khả năng cao Ân Giang Hồng khi ấy đang ở bên ngoài nghe lén. Vì thế cũng vô cùng coi trọng chuyện Lương quốc.
Trong đình viện, thấy Giang Bắc Nhiên đi ra, Ân Giang Hồng mở miệng nói:
"Làm rất tốt, nhanh như vậy đã moi được tin mấu chốt, ngươi quả nhiên rất ưu tú."
Giang Bắc Nhiên cười đáp:
"Không phải ta ưu tú, chuyện này chỉ có ta đến hỏi, vị công chúa kia mới nói ra hết.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận