Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 140: Diệp Hân Thải

"Keng..."
"Keng..."
Chờ tiếng chuông trên đỉnh ngừng, Trương Hạc Khanh nhảy khỏi nham thạch nói với mọi người trong Lam Tâm đường:
"Lên núi."
Trên chủ phong có tông miếu thờ phụng lịch đại chưởng môn nên vì biểu hiện kính trọng, bất kỳ ai đi tới Tề Vân phong đều phải tới bái lạy, hơn nữa lúc đi lên phải tự đi chứ không được vận khởi công lực.
Mặt khác, Vu Mạn Văn cũng hạ lệnh cho các đệ tử của Thủy Kính đường, thế là đệ tử hai đường cùng nhau đi lên núi.
Dần dà, phía bên Thủy Kính đường ngày càng nhiều đệ tử hơn.
"Diệp sư muội, coi chừng dưới chân, Tề Vân phong vì để tôi luyện ý tứ đệ tử nên đường lên khá gập ghềnh, coi chừng té."
"Đa tạ Lâm sư huynh, ngươi thật hiểu biết."
"Có gì đâu... Chỉ là chút kiến thức vô dụng thôi."
"Sao lại thế, Thải nhi cảm thấy biết nhiều chuyện rất cần thiết. Ngươi nhìn đi, không phải giờ ngươi có thể giúp Thải nhi rồi hả.” "Có thể giúp được Diệp sư muội là vinh hạnh của ta!"
"Diệp sư muội, đến đây, ngươi đi theo con đường này đi. Ta đã điều tra trước rồi, nơi này rất dễ đi.” "Oa, Nghiêm sư huynh chuẩn bị thật đầy đủ a, rất cẩn thận."
"Bình thường thôi, Diệp sư muội quá khen rồi."
"Diệp sư muội, ngươi đừng nghe hắn nói mò, gia hỏa này từng đi qua nơi này nên mới biết đó.” "Họ Lâm! Ngươi lại nói xấu ta nữa? Đường này là do chính ta phát hiện vào ngày hôm trước, ngươi không phục hả?"
"Làm sao? Muốn đánh nhau?"
"Thải nhi không muốn thấy hai vị sư huynh vì ta mà tranh chấp, đừng ầm ĩ nữa được không?"
"Không ầm ĩ, không ầm ĩ nữa."
"Chúng ta chỉ đấu võ mồm mà thôi, Diệp sư muội đừng lo."
...
"Hây..."
Nhìn một màn trước mắt, Giang Bắc Nhiên quả quyết thả chậm bước chân, cách xa đám người này. Bằng không hương vị giữa hormone hòa với trà xanh nồng quá khiến hắn có chút chống đỡ không được nha.
Lúc Giang Bắc Nhiên lùi về sau lại thấy xung quanh năm người Liễu Tử Câm có không ít nam đệ tử oai hùng, Giang Bắc Nhiên lập tức cảm thấy may mắn vì lần trước mình đã phân rõ giới hạn cùng các nàng.
Lúc đầu, trên đường đi hắn còn lo đám Liễu Tử Câm sẽ chào hỏi mình, hiện tại xem ra hắn đã suy nghĩ nhiều rồi.
Khó trách hệ thống không phát động, thì ra các nàng đã sớm quên ta rồi. Tốt nhất là thế, vạn hạnh, vạn hạnh.
Khi tới giữa sườn núi, đội ngũ của Thủy Kính đường đã biến thành trùng điệp, bên người mỗi nữ đệ tử đều có một đầu... A không, một nam để tử ân cần hỏi han, có thể nói là đệ tử Quy Tâm tông bỗng nhiên đoàn kết hơn nhiều.
"Diệp sư muội, muội có khát nước không? Ta có mang theo một chút mật thủy, ngươi có muốn nếm thử không?"
"Lâm sư huynh có lòng rồi, bất quá Thải nhi chưa khát."
"Được, nếu khát ngươi cứ gọi ta, ta sẽ ướp lạnh giúp ngươi."
"Đa tạ Lâm sư huynh."
Tạ ơn Lâm sư huynh xong, ánh mắt Diệp Hân Thải lần nữa nhìn về phía Liễu Tử Câm.
Hừ, giả bộ thật tốt. Rõ ràng dụ dỗ Khổng sư huynh mãi không thả lại còn đi câu dẫn Bàng sư huynh nữa. Hơn nữa còn bày ra một bộ dáng băng thanh ngọc khiết, mấy vị sư huynh này cũng quá ngu rồi, cứ như vậy bị nàng lừa gạt.' Từng là đóa hoa hồng trong Thủy Kính đường, Diệp Hân Thải có thể nói là giấc mộng của tất cả nam đệ tử trong Quy Tâm tông, rất nhiều nam đệ tử vì được gặp nàng mà nguyện ý đứng chờ trước cửa ra vào của Thủy Kính đường cả ngày.
Mặt khác, nam đệ tử tài tuấn trong nội đường cũng tìm đủ cơ hội xum xoe nàng, bao gồm cả Khổng An Nam trong Thủy Kính đường nữa. Khổng An Nam từ khi còn trẻ đã đạt được danh hào Phá Quân Thương, chẳng phải vẫn cúi đầu nghe lời nàng ư?
Mà từ khi Liễu Tử Câm nhập đường, hết thảy đều thay đổi, Khổng An Nam không còn tới “thỉnh an” nàng mỗi ngày nữa. Ngược lại không ngừng vây quanh Liễu Tử Câm, mà các sư huynh các cũng chẳng khác là bao.
Đến bây giờ, có thể nói tất cả đệ tử tinh anh nhất trong tông môn đều vây quanh bên người Liễu Tử Câm, mà quay quanh nàng chỉ có vài sư huynh dù lợi hại nhưng lại chẳng có gì đặc biệt, vì lùi lại cầu việc mới vớ va vớ vẩn với nàng.
Nghĩ đến đây, đố kỵ trong lòng Diệp Hân Thải càng nổi lên mãnh liệt hơn.
"Hô..."
Thở dài ra một hơi, đôi mắt Diệp Hân Thải bỗng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên ở phái xa xa.
Tuy nói khả năng không cao, nhưng tên này không giống như đệ tử vô danh trong Lam Tâm đường...
Vừa rồi mọi người đều hiếu kỳ nhìn Giang Bắc Nhiên, nhưng chỉ có mỗi Diệp Hân Thải là nhìn mình chằm “đối thủ một mất một còn” của mình, phát hiện trong mắt đối phương khi nhìn con hàng này khác với khi nhìn những nam đệ tử khác.
Có lẽ chỉ là hiếu kỳ nhỉ? Không, không đơn giản... Hừ, để ta thử nàng một chút.
Diệp Hân Thải muốn rời khỏi đội ngũ, dưới ánh mắt nghi hoặc của mấy vị sư huynh mà quay người đi về phía Giang Bắc Nhiên.
"Cái kia... Ta nhớ không lầm ngươi gọi là Giang sư huynh đúng không?"
Trong lúc nói chuyện, Diệp Hân Thải liếc về phía Liễu Tử Câm. Kết quả nàng phát hiện không chỉ Liễu Tử Câm mà ngay cả bốn nữ đệ tử đi cùng nàng ấy cũng liếc nhẹ qua đây, dù rất nhanh đã lơ đãng nhìn sang chỗ khác nhưng Diệp Hân Thải biết mình không nhìn nhầm.
"A nha... Có ý tứ."
Diệp Hân Thải xác định mình không đoán sai, lập tức nhìn Giang Bắc Nhiên, cười càng thêm quyến rũ.
Con mẹ nó! Sao nữ nhân này lại chạy đến tìm ta chứ...
Thủy Kính đường nhiều nữ đệ tử như vậy, Giang Bắc Nhiên nhìn cái là biết “sức chiến đấu" của vị này mạnh nhất, rõ ràng hắn đã lui ra xa như vậy rồi, sao vẫn khiến nàng ta chú ý chứ?
Hẳn nàng có đam mê thu thập nhỉ? Muốn tất cả nam đệ tử trong Lam Tâm đường đều phải quỳ dưới gối nàng mới thỏa mãn?
Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ nhưng trong mắt Diệp Hân Thải liền biến thành thụ sủng nhược kinh. Mỗi lần nàng chào hỏi nam đệ tử lạ nào đó, đối phương đều sẽ kinh ngạc tới ngây người thế này.
"Ta thấy sư huynh không theo kịp nên mới xem thử ngươi có cần giúp gì không... Ai nha !"
Diệp Hân Thải vừa nói vừa đi về phía Giang Bắc Nhiên, chân đột nhiên trượt dài, ngã vào người Giang Bắc Nhiên.
Đồng thời, trước mắt Giang Bắc Nhiên nhảy ra ba lựa chọn.
Lựa chọn một: Ôm Diệp Hân Thải ôm lấy.
Ban thưởng: Vạn Quân Thánh Ấn (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Đỡ Diệp Hân Thải.
Ban thưởng: Long Trảo Huyễn Lục (Huyền cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: Né nhanh.
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận