Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 864: Khôi Thủ (2)

"Cái gì! ?"
"Sao lại như vậy?"
"Không thể nào!"
Trong lúc nhất thời, toàn trường xôn xao, tất cả mọi người đều nhận định khôi thủ lần này tất nhiên là Hàn minh chủ.
Dù sao đại đa số mọi người đều giao bảo vật cho minh chủ cả rồi. Tuy có một số ít người muốn giữ của nhưng vẫn chẳng có chút thành tựu nào.
"Ha ha, hay cho Thi gia, không biết lúc Thạch Linh đánh vào doanh địa, các ngươi đang ở đâu?"
"Không biết người Thi gia vô liêm sỉ đến cỡ nào mới có thể nhận được chức khôi thủ này nữa."
"Ha ha ha! Buồn cười, buồn cười a!"
"Được rồi, an tĩnh một chút đi."
Trong lúc mọi người đều đa xúc động, một nam tử trung niên mặc trường bào nhảy lên bục nhận thưởng.
Người này lẫm liệt, tướng mạo đường đường, một đôi mắt không giận tự uy, hai hàng lông mày như điểm mực, bộ ngực rộng rãi, vạn phu khó địch nổi chi phong.
Lúc này Tiểu Thất cùng người Lâm gia trong đám người cũng lập tức hành lễ hô:
"Bái kiến gia chủ."
Nghe thấy vị này chính là gia chủ Lâm gia, tất cả mọi người lập tức trở nên yên tĩnh lại, dù sao đây cũng là tộc trưởng của minh chủ, chút mặt mũi này vẫn phải cho.
Thấy tất cả mọi người đã dần an tĩnh lại, Lâm Bộc Sinh mới mở miệng nói:
"Chuyện trên Kim Đỉnh đảo lần này ta đều biết, cũng rất vui vì Lâm gia chúng ta có thể đóng óp lớn như thế. Chỉ là trong chuyện này còn có chuyện các ngươi không biết.....”
Lâm Bộc Sinh nói xong thì nhìn về phía Tiểu Thất:
"Đại Thành, không bằng ngươi tới nói cho mọi người biết đến cùng là chuyện gì đã xảy ra đi."
"Vâng!"
Tiểu Thất chắp tay với Lâm Bộc Sinh rồi đi lên đài diễn thuyết.
Lên đài xong, đầu tiên Tiểu Thất thi lễ với Lâm Bộc Sinh một cái, sau đó mới chắp tay với đám Huyền Vương ở dưới đài.
"Lần này đa tạ các vị đã nâng đỡ, cho tại hạ ngồi lên vị trí minh chủ, nhưng có một việc ta nhất định phải nói rõ ràng ở đây. Sở dĩ ta có thể đánh bại Thạch Linh là nhờ người Thi gia hỗ trợ. Chỉ vì vị tộc nhân này làm việc khiêm tốn, không muốn để ta làm lộ ra tên hắn, cho nên ta mới mãi không nói gì, nhưng bây giờ thấy các vị xúc động như vậy, hiện tại ta không thể không nói được."
Lời này của Tiểu Thất khiến mọi người không hiểu gì cả. Cả đám đều tận mắt thấy Thạch Linh tấn công, khi đó chỉ có mỗi minh chủ đứng ra ứng phí, nào có ai khác nữa?
Thấy mọi người nghi hoặc, Tiểu Thất lấy một khối ngọc thạch phát ra ánh sáng màu da cam từ trong Càn Khôn giới ra.
"Thực lực tại hạ thấp kém, vốn khó có thể cùng mọi người chiến đấu với Thạch Linh. Nhưng nhờ khối Thánh Lưu Tâm Phách mà vị cao nhân kia cho, thực lực của ta mới gia tăng trong phạm vi lớn, miễn cưỡng có thể chiến thắng được số Thạch Linh kia."
'Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc!' Đám người cùng nhau giật mình, thân là Huyền Vương, mặc dù họ chưa từng có được bảo vật đó nhưng vẫn có hiểu biết nhất định về bảo vật đỉnh cấp trên đại lục.
Có rất ít người biết được bảo vật đỉnh cấp như Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc, thứ có thể khiến người tu luyện khiêu chiến vượt cấp.
Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đám người, lúc này Tiểu Thất mới nói tiếp:
"Cho nên, người mọi người nên cảm tạ là người cho ta Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc, ta tuyệt đối không thể thắng Thạch Linh kia và bảo đảm bình an của mọi người nếu không có đối phương."
"Không!"
Dưới đài có một người lập tức hô lên:
"Những chuyện minh chủ làm chúng ta đều thấy hết, dù có Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc này thì việc đối diện với Thạch Linh cũng vô cùng nguy hiểm, minh chủ không cần phải khiêm tốn."
"Vâng, minh chủ thật sự không cần khiêm tốn!"
Tất cả mọi người cùng nhao nhao hưởng ứng.
Tiểu Thất lần nữa giơ tay cản lại tiếng hô của các Huyền Vương rồi nói tiếp:
"Như ta đã nói từ đầu, vị cao nhân kia làm việc khiêm tốn. Hắn cũng rất muốn để ta nhận chức khôi thủ này nhưng lương tâm ta khó thoát, vì thế đã cự tuyệt. Ta chỉ muốn để mọi người biết công lao lần này không chỉ có ta và phó minh chủ.”
Thấy mọi người đã triệt để an tĩnh lại, Tiểu Thất lập tức thừa cơ nói:
"Nếu mọi người đã biết ngọn nguồn, hẳn cũng có thể hiểu được vì sao ta không muốn nhận chức khôi thủ này. Vẫn xin các vị không nên nói những lời như vừa rồi nữa."
"Cẩn tuân mệnh lệnh của minh chủ."
Tuy trong lòng họ vẫn cảm thấy khôi thủ lần này nên là minh chủ, nhưng nếu minh chủ đã muốn khiêm nhượng, tất nhiên họ không cần phản đối tiếp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận