Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 894: Thợ Săn Cổ Tịch

Chính là thợ săn cổ tịch.
Đương nhiên Thận Thiên Hoa cũng cảm giác được Giang Bắc Nhiên hứng thú với bí pháp của mình, vì thế hắn trực tiếp nói:
"Nếu Giang đại sư cảm thấy hứng thú với bí pháp này, tại hạ biết gì đều sẽ nói nấy."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì trực tiếp đẩy một chồng cổ tịch trở lại phía Thận Thiên Hoa.
"Ta thật sự rất hứng thú."
‘Thoải mái như vậy.....’.
Dù sao bí pháp tìm kiếm cổ tịch cũng là bát cơm của hắn, người bình thường nghe xong đều sẽ tị húy một chút, nhưng vị Giang đại sư này rõ ràng không giống vậy.
Nhưng nước đã đổ ra, Thận Thiên Hoa tất nhiên nói được làm được. Hơn nữa người ta cũng trả lại cổ tịch viễn cổ cho hắn rồi. Vì thế Thận Thiên Hoa chỉ có thể gật đầu đồng ý, sau đó nhìn về phía Lục Dương Vũ:
"Tiện nghi ngươi chiếm càng lúc càng lớn a.”
Lục Dương Vũ thoải mái nhàn nhã uống một hớp rượu, cười nói:
"Đều là huynh đệ cả mà, nói mấy lời khách khí này làm gì."
Đối với cái tên không cần mặt mũi này, Thận Thiên Hoa không nhìn đối phương nữa, lấy một cái la bàn từ trong Càn Khôn giới ra và nói:
"Tìm kiếm cổ tịch cần hai Đại Huyền nghệ, một là trận pháp, hai là càn khôn, nếu tinh thông thêm phong thùy thì sở trường tăng gấp rưỡi."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu:
"Nói tiếp đi."
"Sở dĩ phải biết phong thuỷ là vì để biết cách phân biệt long đầm hổ huyệt, như vậy mới có thể biết được nơi đó có cổ tịch không. Xác định được xong thì dùng la bàn tìm kiếm phương hướng. Hẳn đại sư cũng biết, trên la bàn chia thành 360 khắc, mỗi ba mươi khắc làm một sơn, chung hai mươi tư sơn, muốn tìm ra cổ tịch chính xác cần chia đều hai mươi tư sơn ra thành 120 phần, sau đó..."
'Hả?' Giang Bắc Nhiên cảm thấy càng nghe càng không thích hợp, một loại cảm giác quen thuộc khó hiểu dần hiện ra trong đồng hắn, ngày càng rõ ràng hơn.
"Thận đại sư là đang nói về... trộm mộ?"
Vào lúc Thận Thiên Hoa càng nói càng cao hứng thì Giang Bắc Nhiên nhịn không được mở miệng đánh gãy.
Trong lúc nhất thời, không khí phảng phất như ngưng kết lại, Thận Thiên Hoa ngây người một lát sau, sau đó mới chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Hẳn đại sư... Cũng là đồng nghiệp a?"
'Con mẹ nó...' Sau khi xác minh suy đoán của mình xong, Giang Bắc Nhiên nhịn không được thầm mắng một câu, cái gì mà trận pháp rồi càn khôn thuật, thần bí như vậy, hóa ra không phải thợ săn cổ tịch gì cả, mà làm trộm mộ a!
Giang Bắc Nhiên khoát tay trả lời:
"Nghe hơi quen, cho nên bí pháp vừa rồi mà Thận đại sư nhắc tới là để trộm mộ?"
"Đại sư nói không sai, nhưng bình thường chúng ta đều gọi là tầm long mạc kim."
'Ta cái con mẹ nó, đậu má ...’ Tới Huyền Long đại lục lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Giang Bắc Nhiên nghe tới trộm mộ. Cũng không biết do nó quá thần bí hay cao cấp mà mọi người không ai nhắc tới.
Nhưng nghe được các từ ngữ quen thuộc kia, Giang Bắc Nhiên thật sự nhịn không được mà thầm mắng.
Bất quá nghĩ kỹ lại, trộm mộ và cổ tịch thật sự có liên hệ mật thiết, cũng chỉ có mộ của các cổ lão mới có thể có được những cổ tịch này.
"Cho nên lần này Thận đại sư là đang tìm kiếm cổ tịch thì vừa lúc đụng phải đồng nghiệp, cho nên chỉ có thể cướp được bản thiếu?"
"Đại sư anh minh."
‘Ôi cái đờ cờ mờ...' Hiện tại Giang Bắc Nhiên đã biết vì sao lúc nói chuyện trước đó Thận Thiên Hoa cứ che che lấp lấp, không chịu nói ra cụ thể làm sao bị cướp.
Nguyên lai là hắn một mực che giấu ‘nghề nghiệp ẩn tàng’ trộm mộ này.
Bất quá với loại chuyện trộm mộ, từ xưa đến nay đều là nghề có thể phát tài, im lặng phát đại tài cũng rất bình thường thôi.
Kinh ngạc qua đi, tâm tư Giang Bắc Nhiên cũng bắt đầu linh hoạt hơn, đương nhiên hắn cũng rất thích những nghề phát tài, hơn nữa càng có hứng thú với lịch sử của đại lục này.
"Tầm long mạc kim... Ha ha."
Giang Bắc Nhiên cười một tiếng:
"Trước kia ta từng nghe một vị bằng hữu nói tới nghề này, không ngờ Thận đại sư lại là cao thủ."
"Cao thủ thì không dám nhận, nếu thật là cao thủ cũng không luân lạc tới tình cảnh thế này."
Thận Thiên Hoa có chút tự giễu.
"Có lợi ích sẽ có tranh đấu, một khi Thận đại sư đã lọt vào cái hố một vốn bốn lời này thì nên chuẩn bị khả năng tự vệ cho tốt, như thế sớm lên được chức cao thủ thôi.”
Thận Thiên Hoa nghe xong thì không khỏi rơi vào trầm tư.
Vì hắn biết đại sư mặt ngoài là đang khen hắn nhưng thực tế là đang nói nghề này rất nguy hiểm. Một tán tu không có bối cảnh cũng dám đi tranh với người khác, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Nhưng Thận Thiên Hoa sao có thể không biết điểm này chứ.
Nhiều năm trước, sở dĩ hắn rời khỏi Thăng Dương tông cũng vì "chia của không đồng đều" đó thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận