Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 277: Câu Trả Lời

Nàng vội khoát tay:
"Không có gì... Không có gì, vậy để ta đi dạo chợ cùng ngươi.” "Tạ ơn."
Đến hoàng hôn, Thu Kỳ đã dần quen thuộc với Lạc Văn Chu nên có phần không nữa rời xa. Chỉ là thời gian vẫn cứ thế trôi qua.
Đứng trước một tòa pho tượng, Thu Kỳ ngẩng đầu nhìn Lạc Văn Chu:
"Công tử... Ta phải về phủ, nếu không người trong phủ sẽ lo."
Lạc Văn Chu nghe xong thì vội vỗ trán:
"Đều tại ta, thiếu chút trễ nải cô nương, mau đi thôi, để ta hộ tống cô nương về."
Dù Thu Kỳ rất muốn nói không cần nhưng cuối cùng vẫn không nói ra được, chỉ cúi đầu nhìn về phía tây:
“Ở... ở đằng đó.” "Được, vậy chúng ta đi thôi."
Lạc Văn Chu một đường đi tới trước phủ đệ hùng vĩ, cảm khái:
"Nguyên lai là Diệp phủ a, thật khí phái."
"Vâng, lão gia nhà chúng ta đã thuê mấy vị đại sư tới để xây dựng nơi này. Ngươi nhìn vườn hoa kia đi, có phải rất đẹp không."
Lạc Văn Chu nghe xong thì lắc đầu, nhìn Thu Kỳ mà nói:
"Ta cảm thấy những bông hoa căn bản không đẹp bằng ngươi."
"Ai nha! Công tử, ngài đừng trêu chọc Kỳ nhi nữa, ngài cứ thế... Kỳ nhi sẽ không để ý tới ngài nữa!"
Ngoài miệng thì nói thế nhưng nụ cười trên mặt Thu Kỳ đã bán đứng nàng.
"Được rồi, nếu cô nương không thích, tiểu sinh sẽ không nói nữa, chỉ là..."
"Không... Không phải! Không phải ta không muốn nghe, là... Là..."
"Vậy đến cùng tiểu sinh có nên nói nữa không?” "Ta... Ta cũng không biết nữa! Ta cần phải trở về."
Thu Kỳ giậm chân, không muốn nói tới chủ đề này nữa.
Lạc Văn Chu thừa cơ nói:
"Không biết về sau ta còn có thể gặp lại cô nương không?"
"Ân... Nếu công tử vẫn muốn gặp ta..."
Thu Kỳ nói xong thì nhìn bốn phía không người, nhỏ giọng nói thềm bên tai thiếu niên rồi như thỏ con sợ hãi chạy trốn.
...
Giờ dậu ngày hôm sau, Giang Bắc Nhiên nghe Lạc Văn Chu báo cáo xong thì biểu tình có chút ngơ ngác.
Nếu không ở trong Diệp phủ mấy chục năm, tuyệt đối không thể biết những thông tin này.
Phần báo cáo này của Lạc Văn Chu có thể nói là tường tận đến cực điểm, Diệp gia tế tổ khi nào, mấy đứa nhỏ Diệp gia thích đi tiểu bằng tư thế nào, tất cả hắn điều tra rõ.
Bất quá Giang Bắc Nhiên cũng nhìn trúng năng lực này của Lạc Văn Chu mới để hắn đi nghe ngóng, cho nên dù có phần kinh ngạc nhưng cũng chỉ thế mà thôi.
"Làm tốt lắm."
Giang Bắc Nhiên vỗ vỗ bả vai Lạc Văn Chu, nói tiếp:
"Tối hôm nay ngươi nghỉ ngơi đi, lát nữa ta sẽ cho ngươi vài cái đan phương mới."
Lạc Văn Chu nghe xong thì hai mắt như phát sáng, lập tức chắp tay nói với Giang Bắc Nhiên:
"Đa tạ sư phụ."
Lạc Văn Chu dùng xong buổi tối mỹ vị thì ngồi bên cạnh lô đỉnh và Giang Bắc Nhiên, lắng nghe dạy bảo.
Lúc nói tới nhiệt độ mà Linh Tử đan cần, Giang Bắc Nhiên hỏi Lạc Văn Chu:
"Còn nhớ những gì ta từng dạy ngươi chứ?” "Đệ tử ghi nhớ."
"Ân, nói lại một lần."
"Sư phụ nói, ngũ kim có độc, nếu không luyện hết độc, đan dược luyện ra sẽ thành độc dược.” "Rất tốt, dù Bích Lân Thể của ngươi có thể hóa giải một phần độc tính nhưng đến lúc ngươi luyện chế đan dược cao phẩm, muốn loại trừ độc tố không dễ nữa. Cho nên thừa dịp này ta quyết định sẽ dạy ngươi một pháp môn luyện đan, tên là lạnh thiềm quyết."
Lạc Văn Chu nghe xong thì vô cùng vui mừng, lập tức cầm bút lên chuẩn bị ghi chép.
"Ngân đồng hóa cát, phương bẩm nam phương chi sáu đinh minh hỏa, bên ngoài dương mà bên trong âm..."
Lúc này, Ngô Thanh Sách đứng gần đó cảm thấy buồn ngủ vô cùng. Không còn cách nào khác, thuật luyện đan của sư huynh quá thâm ảo, hắn càng nghe càng loạn, càng loạn càng buồn ngủ.
Giang Bắc Nhiên thấy thế thì không khỏi nhớ tới khi hắn còn đi học ở hiện đại cũng thường ngủ gục trong giờ học như thế.
Bất quá Giang Bắc Nhiên không trách Ngô Thanh Sách, dù sao đâu ai toàn năng, ai cũng có sở trường sở đoản cả.
Lần dạy học này kéo dài tới lúc mặt trời mọc, Ngô Thanh Sách ngồi xổm một góc sớm đã ngáy o o, Giang Bắc Nhiên nấu chén cháo cho Lạc Văn Chu:
"Cho ngươi ba ngày, tìm hiểu tim ngọn nguồn của ba đại gia tộc còn lại ở Tập Nguyên trấn."
"Vâng."
Lạc Văn Chu sau một đêm học luyện đan mà thần thái vẫn sáng láng như cũ, hắn chắp tay đáp ứng.
Chờ Lạc Văn Chu rời đi, Giang Bắc Nhiên lại mang một bát cháo vào lều.
Hắn đặt chén cháo dưới mũi Ngô Thanh Sách thì hai mắt con hàng này lập tức mở ra!
Ngô Thanh Sách nhìn sư huynh, vội giải thích:
"Sư huynh... Ta cũng không muốn ngủ, chỉ là..."
"Không cần giải thích, nhanh dùng đi."
"Đa tạ sư huynh!"
Ngô Thanh Sách nhận lấy bát cùng muôi, vui vẻ mà ăn.
"Vấn đề ta kêu ngươi suy nghĩ, ngươi nghĩ thế nào rồi?"
Ngô Thanh Sách vừa húp cháo vừa nói:
"Ta đã nghĩ ra rồi."
"Ồ?"
Giang Bắc Nhiên thấy Ngô Thanh Sách phản ứng như thế thì không khỏi sửng sốt, nhưng lại cảm thấy có chút vui mừng, gật đầu:
"Nói một chút xem."
Bạn cần đăng nhập để bình luận