Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 774: Kỹ Thuật Cất Rượu (2)

"Ta hiểu rồi, đa tạ Giang huynh đệ đã chỉ giáo."
Phục Triết Hàm nói xong thì thi lễ với Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên thi lễ trả lại, cười nói:
"Phục quán trưởng khách khí, vậy chúng ta nói tiếp."
"Muốn rượu ủ ra thuần hương say lòng người, thì nồng độ cồn rất quan trọng. Ta nhất đề cử hai loại nguyên liệu có nồng độ cường cao, một là cao lương, hai là cây mía."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy hai loại nguyên liệu này từ trong Càn Khôn giới ra.
"Cây mía?"
Phục quán chủ nhận lấy một thứ hình trụ màu đen mà Giang Bắc Nhiên đưa tới, dò xét một phen rồi hỏi:
"Đây là thứ gì?"
"Phục quán trưởng chưa từng thấy thứ này ư?"
"Xác thực chưa từng thấy, đã để Giang huynh đệ chê cười rồi."
‘Xem ra thế giới này vẫn có cái gọi là đặc sản theo từng địa phương nha.’.
Cũng chỉ có thế kỷ 21 với khoa học kỹ thuật phát đạt mới có thể khiến muốn mua gì cũng được, chỉ cần có tiền, đi tới bất kỳ đâu cũng mua được thứ mình muốn.
Nhưng trong thế giới huyền huyễn thì khác, giao thông của người tu luyện rất thuận lợi, nhưng kêu họ vận chuyển những thứ đồ này, họ nhất định sẽ cảm thấy rất mất mặt. Cho nên rất nhiều người cả đời chưa từng ăn đặc sản nước khác.
Mà cây mía này là do Lạc Văn Chu phát hiện trong quá trình đi tìm khoai tây. Lạc Văn Chu dựa theo câu nói của Giang Bắc Nhiên, chỉ cần thấy thứ gì không có ở Thịnh quốc đều mang về, đối phương đã phát hiện ra cây mía.
Khi ấy Giang Bắc Nhiên hoài niệm cầm lên gặm cắn hai rồi nghĩ tới chuyện dung cây mía để ủ rượu.
Giang Bắc Nhiên giải thích cách ăn và dung cây mía, chờ hai người kia hiểu rõ, hắn lại tiếp tục khóa học.
Ví dụ độ sôi giữa cồn và nước khác nhau, vì thế phải đun nóng ở nhiệt độ thích hợp, như thế mới cho ra loại rượu nồng hương.
Tiếp đó, Giang Bắc Nhiên đổ tửu dịch nồi chưng cất.
Trong quá trình làm nóng và chưng cất, vì hàm lượng nguyên liệu trong các loại tửu dịch khác nhau nên rất dễ bay hơi.
Cho nên, trong quá trình làm nóng, độ cồn của tửu dịch sẽ dần hạ thấp, hơi nước trong tửu dịch sẽ thoát ra.
Cuối cùng, chỉ cần thu thập lại hơi nước có cồn bốc hơi rồi làm lạnh, như vậy sẽ có được tửu dịch thuần túy.
Nói xong, Giang Bắc Nhiên mở nắp nồi.
"Hút ! ".
Lục Dương Vũ vừa ngửi một hơi đã cảm nhận được sự cay nồng của rượu!
"Oa ! Sợ rằng chỉ uống một ngụm rượu này cũng đủ nằm dài rồi.” Ngửi được mùi rượu nồng hương, Phục Triết Hàm tán thán:
"Giang huynh đệ thật sự thần hồ kỳ kỹ. Không ngờ ngươi có cách cất rượu tốt thế này, ta xin bội phục đến cực điểm, chỉ là vì sao cái nồi này lại rút ra được đám sương trắng, a không, là hơi nước trong tửu dịch? Mong Giang huynh đệ giải đáp nghi hoặc vì ta."
Bây giờ Giang Bắc Nhiên cũng đã dạy cho Phục Triết Hàm không ít từ ngữ hóa học, cho nên việc giải thích cũng dễ hơn.
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên mới đáp:
"Bởi vì khi cồn hóa thành thể khí cần có nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ của chính nó mới ngưng tụ lại được, về phần nguyên lý... thì nhất thời nửa khắc khó có thể giải thích xong."
"Đa tạ Giang huynh đệ đã chỉ điểm."
Nói xong, Phục Triết Hàm cầm chén rượu quan sát một lát:
"Rượu cũng có chia tốt xấu, không biết Giang huynh đệ cảm thấy rượu thế nào là tốt?"
"Dĩ nhiên là tạp chất trong rượu càng ít, độ tinh khiết càng cao, rượu ủ ra sẽ càng tinh thuần hơn."
"Đa tạ Giang huynh đệ vui lòng chỉ giáo, ta đã hiểu."
"Ai ai ai!"
Lúc này, Lục Dương Vũ ở bên cạnh bỗng hô lên vài tiếng:
"Nếu dùng nguyên liệu khác thì sao?” Lắc đầu xong Giang Bắc Nhiên mới đáp:
"Cũng được, nhưng cần phải tốn công tinh lọc thêm một công đoạn nữa, mà độ tinh thuần của rượu cũng bị hạ thấp."
"Chậc chậc, ta thật mong chờ phần rượu này của ngươi.....” Lục Dương Vũ nói xong thì dung tay ra sức chùi miệng một cái.
"Nãy giờ coi như mất thời gian hơi nhiều rồi, với lại..."
Giang Bắc Nhiên để rượu sang một bên:
"Hôm nay ta tới là muốn lĩnh giáo trận pháp, không tính để việc cất rượu kéo dài thời gian."
"Này nha! Ngươi thật là! Vừa khen ngươi hai câu, ngươi đã không biết đau lòng ca ca rồi."
Lục Dương Vũ nói xong thì lấy một cuốn sổ ố vàng từ trong Càn Khôn giới ra:
"Được rồi, ta dùng thứ này đổi rượu với ngươi được không? Đây là bảo bối ca áp đáy hòm đó, nếu ngươi ghét bỏ, ta thật sự không còn gì tốt hơn."
"Đại ca quá khách khí rồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhận lấy cuối sổ từ tay Lục Dương Vũ, thấy được bốn chữ lớn được viết trên bìa sổ.
Yên Ba Điếu Tẩu.
Giang Bắc Nhiên lật sách ra, phát hiện nội dung trong đó không ghi về trận pháp mà là kiến thức về linh mạch trong thiên địa.
'Đồ tốt!'.
Cái gọi là trận pháp, kỳ thật chính là mượn nhờ năng lực của thiên địa để đạt được mục đích của mình, cho nên nơi nào có thể mượn được nhiều năng lực thiên địa nhất, đó chính là nơi bày trận tốt nhất.
Mà cuốn sách Yên Ba Điếu Tẩu này lại nói về nội dung trên.
Lục Dương Vũ nhìn Giang Bắc Nhiên mặt không đổi sắc lật mấy trang sách thì bất mãn nói:
"Uy uy uy, đây chính là bí truyền của gia tộc ta, đừng có nói nó cũng không lọt nổi vào mắt xanh của ngươi nha."
"Không đại ca, đây xác thực là kỳ thư, ta rất thích."
Lục Dương Vũ nghe xong lập tức hài lòng, hắn còn nghĩ, nếu Giang Bắc Nhiên lại nói chỉ như vậy, chắc hắn tức điên lên mất!
Giang Bắc Nhiên đóng sách lại, không khỏi cảm khái moi ra được con sâu rượu của người ta thì đúng là moi luôn ruột gan của người ta ra rồi, ngay cả loại bí bảo gia tộc này còn lấy ra được mà.
'Ân, nhưng ta thích loại người này.'.
Giang Bắc Nhiên vừa tính cất Yên Ba Điếu Tẩu vào Càn Khôn giới thì nghe Lục Dương Vũ hô:
"Này! Ngươi đang làm gì đó, đã nói đây là bảo vật của gia tộc ta mà, ngươi xem thì xem, còn tính mang về?” Giang Bắc Nhiên rất muốn chửi bậy nhưng cố nhịn không phun ra một câu.
“Này, đến cùng ngươi có bị mù không vậy?” Bất quá người ta đã nói vậy, Giang Bắc Nhiên cũng thể làm gì khác.
"Vậy ta có thể viết lại một bản khác không?” Giang Bắc Nhiên thử hỏi.
"Đương nhiên không được! Ngươi xem xong thì trả ta chứ, nếu chưa nhớ kỹ thì là do trí nhớ ngươi không tốt rồi."
"Đại ca, này cũng khó xử cho ta quá."
"Ha ha, không làm khó dễ ngươi một chút, về sau ta cũng không còn bảo bối gì để nhờ ngươi cất rượu cho ta hết. Ngươi tranh thủ thời gian đọc đi, nhớ được là bản lĩnh của ngươi, không nhớ được thì muốn đọc tiếp phải có đem chỗ tốt tới."
"Được rồi."
Giang Bắc Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó mở sách, dùng tinh thần lực "phục chế" lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận