Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 137: Vạn Quân

"Quá dễ sử dụng! Kỹ nghệ rèn đúc của sư huynh thật sự quá cao siêu, xuất thần nhập hóa, quỷ phủ thần công, siêu quần tuyệt luân!"
"Nhưng ngươi dùng kiếm sai rồi.” "A?"
Ngô Thanh Sách có chút sửng sốt.
"Đưa kiếm đây."
Giang Bắc Nhiên vươn tay về phía Ngô Thanh Sách.
Ngô Thanh Sách cung kính đưa Vạn Quân cho sư huynh rồi thức thời lui về sau mấy chục mét, trong mắt tràn đầy vẻ chờ đợi.
"Nhìn kỹ đi, ta chỉ cho ngươi thấy một lần thôi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì dùng một viên đan dược màu xanh phát sáng.
Một giây sau, Vạn Quân thân kiếm bộc phát quang mang chói mắt. Đồng thời, thân kiếm sáng lên từng đạo đường cong màu xanh rõ ràng.
Tay phải Giang Bắc Nhiên vung lên, Ngô Thanh Sách không khỏi kinh ngạc nhìn theo.
"Cái này..."
Trong lúc Ngô Thanh Sách chấn kinh quan sát, Vạn Quân nay đã vỡ thành bảy khối bay đến giữa không trung, mỗi khối đều tỏa ra sấm sét màu bạc chói mắt, nương theo đó, tiếng lốp bốp của lôi điện không ngừng vang lên.
"Tới!"
"Oanh!" "Oanh!" "Oanh!"
Theo một tiếng quát nhẹ của Giang Bắc Nhiên, bảy mảnh vỡ của Vạn Quân phảng phất như bảy đạo sấm sét đánh xuống đất.
Nhìn bảy cái hố to cháy đen trước mắt, Ngô Thanh Sách nhất thời nhận ra vì sao thanh kiếm này được gọi là Vạn Quân.
Không đợi Ngô Thanh Sách khép miệng lại, hắn đã thấy bảy khối Vạn Quân trong hố lần nữa bay về phía sư huynh, cũng lần nữa tổ hợp thành một thân kiếm hoàn chỉnh.
"Quá... Quá... Quá..."
Ngô Thanh Sách vừa đi về phía Giang Bắc Nhiên, tốc độ càng lúc càng nhanh, cuối cùng trượt một cái quỳ xuống ôm đùi Giang Bắc Nhiên:
"Quá lợi hại, sư huynh!"
"Cút cút, không thấy mất mặt à."
Giang Bắc Nhiên một cước đá văng Ngô Thanh Sách, lần nữa tra Vạn Quân vào vỏ:
"Thấy rõ chưa?"
Ngô Thanh Sách quỳ trên mặt đất ngẩng đầu nói:
"Thấy thì thấy rõ nhưng ta không học được a..."
"Ăn xong viên Lôi Viêm Tôi Thể Đan vừa rồi, về sau trong cơ thể Lôi linh khí trong cơ thể sẽ ngày càng mạnh. Mà Lôi linh khí là mấu chốt để sử dụng thanh Vạn Quân náy."
Nghe xong, trong lòng Ngô Thanh Sách không khỏi chấn động.
Hắn hiểu được, Tôi Thể Đan cũng tốt, Vạn Quân cũng tốt, mà Thần Tốc Hoàn kia cũng vậy. Tất cả là một tổ hợp sư huynh đặc biệt chế tạo để hắn trở thành khôi thủ Anh Kiệt Thiếu Niên Hội lần này.
"Sư huynh! ! !"
Ngô Thanh Sách kích động la lên một tiếng, lần nữa bay về phía Giang Bắc Nhiên, lại bị Giang Bắc Nhiên vô tình một cước đá văng.
Ngô Thanh Sách lau hai hàng nước mắt cảm động, hắn ngẩng đầu:
"Sư huynh... Thanh Vạn Quân ngài chế tạo này hẳn đã là pháp bảo rồi?"
Giang Bắc Nhiên:
"Không, vẫn kém rất xa, nhưng nó rất có tiềm lực để trở thành pháp bảo."
Dựa vào kiến thức về pháp bảo Giang Bắc Nhiên đọc được trong cổ tịch, hắn biết muốn chế tạo pháp bảo có hai cách.
Một là như Vân Phiến Giáp mà Thi Phượng Lan cho hắn mượn kia, dùng linh lực từ nguyên liệu quý giá để chế tạo, để cường giả kích phát tiềm năng của nó, từ đó tạo thành công hiệu cộng hưởng từ người dùng và pháp bảo.
Hai là bồi dưỡng khí linh.
Cái gọi là khí linh là khi một kiện vũ khí được chủ nhân dùng và uẩn dưỡng một thời gian dài rồi khai trí. Loại khí linh này vô cùng trung thành với chủ nhân. Thậm chí trong quá trình ngày càng mạnh hơn, nó thậm chí còn có thể có được tình cảm, cảm giác và biết cách học tập, có thể có được một ít linh trí.
Cuối cùng tự biết cách hấp thụ linh khí, tự biết bảo dưỡng, biết cách tấn cấp, từ đó trở thành pháp bảo tuyệt phẩm.
Muốn bồi dưỡng được khí linh cực kỳ khó khăn, bất quá vì Giang Bắc Nhiên đọc được rất nhiều thư tịch về nội dung này nên đã tìm được chút bí quyết làm ra nó. Đầu tiên, cần phải có vũ khí có tiềm lực tự thân cao cái đã.
Loại vũ khí này có thể được tạo thành bởi vật liệu ưu tú và kỹ xảo thượng thừa.
Hai là thiên phú người sử dụng nhất định phải đủ mạnh, cái này cũng có thể tạo nên khí linh.
Khi cả hai hợp nhất sẽ tăng khả năng khí linh được tạo ra, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi... còn lại phải dựa vào vận khí.
Giang Bắc Nhiên ném Vạn Quân cho Ngô Thanh Sách, nói:
"Làm thế nào dùng được kiếm thì ngươi tự nghĩ đi, nghĩ cho kỹ vào.” "Xin sư huynh yên tâm."
Ngô Thanh Sách nắm kiếm, chắp tay nói.
Nhưng lúc hắn ngẩng đầu lại phát hiện đã không thấy sư huynh đâu nữa rồi.
Sư huynh! Ta nhất định sẽ đoạt lấy khôi thủ!
Ngô Thanh Sách âm thầm thề trong lòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận