Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 188: Tự Tin

"Đa tạ tông chủ!"
Năm người cùng chắp tay nói.
"Được rồi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai trông cậy vào các ngươi."
"Vâng!"
Rời khỏi trạch viện, Ninh Ngọc Thư hưng phấn nói:
"Mười lăm khối linh thạch trung phẩm! Ta lớn vậy rồi chưa thấy nhiều như vậy. Lần này chúng ta nên cám ơn đám người ma giáo kia.” Ninh Ngọc Thư nói xong lại phát hiện bốn người khác không kích động chút nào.
Trong lúc nhất thời, Ninh Ngọc Thư cũng mất hào hứng. Ngẫm lại cũng đúng, lần này đệ tử chính phái thất bại thảm hại như vậy, hắn còn ở chỗ này cao hứng đúng là không nên.
Kết quả, trên đường đi, năm người trầm mặc về phòng trong Nghênh Tân quán của mình.
Lâm Du Nhạn không trực tiếp về phòng, nàng đi tới nơi cao nhất trong Nghênh Tân quán khoa tay múa chân, rốt cuộc cũng không cần kìm nén cảm giác hưng phấn trong lòng nữa.
Sư huynh đã đi cùng ta một khắc! Hơn nữa còn ở trước mặt nhiều người như vậy! Đây là công khai quan hệ sao! ? Ai nha!
Lâm Du Nhạn nghĩ xong thì đánh một phát lên đèn lồng bên cạnh! Khuôn mặt đẹp đỏ bừng.
Mặc Hạ vừa về tới phòng liền lấy bàn cờ ra nói với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh! Hôm nay ta gặp phải đối thủ rất lợi hại! Hắn..."
"Đợi lát nữa rồi nói sau, ta phải ra ngoài một chuyến."
"Hả! ?"
Trong nháy mắt, Mặc Hạ nghẹn lời, vừa rồi trên đường hắn không nói câu nào với sư huynh là để sư huynh vui vẻ tản bộ, lát nữa trở về có thể đánh cờ luôn, ai dè sư huynh vẫn muốn đi tản bộ tiếp.
"Ngươi đọc kỳ phổ đi, ta đi rất mau sẽ trở lại."
Giang Bắc Nhiên vuốt tóc Mặc Hạ rồi quay người đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Ở bên bờ ao, Giang Bắc Nhiên đợi Ngô Thanh Sách tới rồi hỏi:
"Thế nào?"
Vừa rồi Giang Bắc Nhiên về đến phòng đã cảm ứng được huyền khí Ngô Thanh Sách phát ra, cũng biết hắn có chuyện muốn tìm mình.
"Sư huynh, ngươi có xem Mộc Dao tỷ thí không?"
"Có."
"Tốc độ của nàng thật nhanh! Công kích rất có hiệu quả, đến giờ vẫn chưa ai chống qua nổi năm chiêu dưới tay nàng.” "Sợ?"
"Cũng không phải sợ... Chỉ là..."
Nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Ngô Thanh Sách, Giang Bắc Nhiên nói:
"Muốn ta chỉ điểm ngươi vài câu?"
Ngô Thanh Sách nghe xong thì hai mắt lập tức sáng lên:
"Đúng!"
"Nằm mơ, tự ngươi cố gắng, ta đi đây."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì quay người rời đi.
"Sư..."
Ngô Thanh Sách vươn tay tính kéo sư huynh nhưng cuối cùng vẫn không kéo, cơ mà rất nhanh, tựa hồ hắn đã hiểu rõ điều gì đó.
Sư huynh không chỉ điểm, nói rõ hắn cảm thấy thực lực của ta đủ để đánh bại Mộc Dao! Đây là sư huynh tin tưởng ta a!
Sau khi hiểu được, lòng tin của Ngô Thanh Sách nháy mắt tăng lên, cảm giác khẩn trương trong lòng cũng biến mất sạch.
Sáng hôm sau, Mặc Hạ ngồi trên ghế trúc chờ tới phiên mình.
"Cửu Nhật ca, hôm nay ngươi nhất định phải đánh nhanh một chút, bằng không ngươi sẽ bỏ lỡ trận tỷ thí của ta đấy."
Giang Bắc Nhiên đứng sau lưng Mặc Hạ cách đó không xa ngẩng đầu lên thì thấy hai huynh muội Mộc thị đi tới.
Muội muội là Mộc Dao, vào ngày đầu tiên đã thể hiện tu vi Huyền Sư tam giai, cộng với trước đó nàng từng nói mình là người đánh nhau giỏi nhất trong Linh Long giáo, vì thế đệ tử chính phái đều nghĩ nàng là đệ tử ma giáo mạnh nhất.
Không ngờ nàng còn một ca ca càng sinh mãnh tên Mộc Cửu Nhật, tu vi đã là Huyền Sư tứ giai. Trong hai ngày này, đệ tử chính phái không ai địch nổi hắn.
Mà Mộc Cửu Nhật không chỉ có thực lực cường đại, về phương diện tài nghệ rất tuyệt, tinh thông cờ vây, đàn tranh, hội họa, bắn tên các loại.
Không chỉ có vậy, tướng mạo Mộc Cửu Nhật cũng mười phần xuất chúng. Lần hắn quyết đấu nổi bật nhất của hắn là lúc đánh đàn tranh, một thân hồng y, tay áo huyền văn. Hắn ngồi trên mặt đất, tóc dài đen nhánh không buộc. Mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng môi mỏng, tạo cho người ta một loại cảm giác cao quý khó giải thích.
Một khúc hắn tấu, dù là nữ đệ tử chính phái cũng không khỏi bị thu hút, chỉ là ngại phe phái hai bên nên không lộ ra mặt thôi.
Mộc Cửu Nhật bị Mộc Dao đẩy tới chỗ bàn cờ, hắn gật đầu chào Mặc Hạ rồi ngồi xuống đối diện.
"Cửu Nhật ca, thắng lẹ lẹ."
Mộc Cửu Nhật lắc đầu nói với Mộc Dao:
"Không nên hồ nháo, bình thường cha dạy chúng ta thế nào? Phải tôn trọng từng đối thủ."
"Được được được, ta đã biết."
Hiện tại ma giáo là phong cách này a...
Được quan sát đối phương từ khoảng cách gần, Giang Bắc Nhiên thật sự không cách liên hệ đối phương với mấy chữ đệ tử ma giáo cả.
Đợi trọng tài tới nơi, Mặc Hạ và Mộc Cửu Nhật thi lễ với nhau, trận đấu bắt đầu.
"Đát" "Đát" "Đát ".
Âm thanh cờ chạm vào bàn cờ không ngừng vang lên, biểu lộ của Mặc Hạ ngày càng ngưng trọng, vì hắn phát hiện vị trước mắt này ra cờ hoàn toàn không theo lẽ thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận