Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 500: Tại Đập Nước Tam Hạp (2)

Nghe tiếng của Lịch Phục Thành, Giang Bắc Nhiên chậm rãi xoay người lại, gật đầu:
"Tới rồi."
"Vâng, nhận được tin của bệ hạ, ta lập tức ngựa không ngừng vó chạy tới đây."
Lịch Phục Thành chắp tay nói.
"Phục Thành a, gần nhất ngươi có nhận ra sự thay đổi của Phong Châu không?” "Đương nhiên!"
Lịch Phục Thành liên tục gật đầu:
"Bây giờ Lư Lâm quận tràn đầy sức sống, rất nhiều nạn dân đều đi tới đó.” Nói xong, Lịch Phục Thành nhìn về phía đập Tam Hạp cách đó không xa:
"Còn có con quái vật khổng lồ đột ngột mọc lên từ dưới đất, đó là tin mừng cho vạn dân. Phục Thành thật sự kính phục bệ hạ, hy vọng phúc thọ trong thiên hạ này đều thuộc về ngài.” Giang Bắc Nhiên cười một tiếng, trả lời:
"Không cần lấy lòng như vậy."
"Không, đây là lời thật lòng của Phục Thành, thiên địa chứng giám!"
Giang Bắc Nhiên không muốn nói tới mấy vấn đề khách sáo này nữa mà thẳng thắn:
"Phong Châu sẽ dần thay đổi, đám lửa này rất nhanh sẽ lan tới Thịnh quốc, giúp Thịnh quốc ngày càng rực rỡ hơn.” Lịch Phục Thành tưởng tượng tới cảnh đó thì kích động nói:
"Hy vọng Thịnh quốc rực rỡ thiên thu, Phục Thành nguyện ý trở thành đầy tớ của bệ hạ, vì bệ hạ xông pha khói lửa, tuyệt không chối từ!"
"Đầy tớ thì không cần, ngươi có nhiều tác dụng hơn so với làm một tiểu tốt.” Nghe tới đây, Lịch Phục Thành bỗng kích động đứng lên.
Lịch Phục Thành không ngốc, từ lần đầu gặp Vương đại ca, dù hắn biết Vương đại ca không căm ghét mình, nhưng vẫn một mực xa lánh mình, dù biết Thiên Hạ hội cũng chưa từng nghĩ tới lợi dụng họ.
Mà hôm nay….
Rốt cục Vương đại ca đã muốn lợi dụng ta rồi! ?
Giờ khắc này, Lịch Phục Thành vô cùng kích động, khẩn trương đến mức đổ mồ hôi tay.
Lịch Phục Thành hít sâu một hơi, cúi rạp người nói:
"Phục Thành mặc bệ hạ phân phó!"
"Trẫm cũng không sai xử gì ngươi, chỉ đề nghị ngươi một chuyện, từ những lời vừa rồi, ngươi nghe ra được cái gì?"
"Lời vừa rồi..."
Lịch Phục Thành nhớ lại một lượt, sau đó như hiểu ra gì đó bèn đáp:
"Ý của bệ hạ là, chuyện ở quận Lư Lâm sớm muộn gì cũng sẽ phát triển ra khắp Phong Châu, ta không cần để thành viên Thiên Hạ hội làm ra chuyện hy sinh vô vị?"
Trẻ nhỏ dễ dạy a.
Giang Bắc Nhiên hơi kinh ngạc nhìn Lịch Phục Thành, hắn không ngờ Lịch Phục Thành chỉ nghĩ chút đã thông, thậm chí còn triệt để như vậy.
"Không sai, trẫm chính là ý này, người trong Thiên Hạ hội của ngươi đều là lương tài, hẳn nên làm chuyện trọng yếu hơn, như thế mới xứng đáng với giá trị của họ."
"Xin bệ hạ chỉ cho Phục Thành một con đường."
"Vừa rồi trẫm đã nói, trẫm không đến để chỉ đường cho ngươi, chỉ cho ngươi một đề nghị."
"Đề nghị thế nào, xin bệ hạ nói rõ."
"Nếu Phong Châu đã không thích hợp cho Thiên Hạ hội tỏa sáng, sao ngươi không nghĩ tới tìm một nơi khác?"
Lịch Phục Thành suy tư một lát rồi suy đoán:
"Bệ hạ muốn nói tới Lan Châu?"
"Ai ! quá nhỏ."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu.
"Vậy..."
Lịch Phục Thành nói xong thì đột nhiên mở to hai mắt:
"Chẳng lẽ ý bệ hạ là bên ngoài Thịnh quốc?"
"Thông minh."
Dù Giang Bắc Nhiên đã biết Lịch Phục Thành thật lâu, nhưng vì Giang Bắc Nhiên không muốn dính dáng quá nhiều tới Lịch Phục Thành nên cũng không tìm hiểu kỹ về đối phương.
Ấn tượng của Giang Bắc Nhiên về Lịch Phục Thành chỉ dừng lại ở chỗ, bộ dáng đối phương có chút ngu ngơ, nhưng bây giờ xem ra, tốc độ trưởng thành của Lịch Phục Thành thật sự kinh người, hoàn toàn không thẹn với mệnh cách nhân vật chính của hắn.
"Bệ hạ cảm thấy ta nên đi tới đây?"
"Lương quốc thì sao?"
"Lương quốc..."
Lịch Phục Thành thấp giọng mặc niệm một lần, đương nhiên hắn từng nghe tới các quốc gia lân cận Thịnh quốc, chỉ là không hiểu vì sao hoàng thượng lại muốn hắn tới đó.
Thấy Lệ Phục Thành nghi hoặc, Giang Bắc Nhiên quay lưng lại, ngẩng đầu lên nhìn lên trời nói:
"Thư đồng văn, xa đồng quỹ, thiên hạ thái bình."
Lệ Phục Thành biết xa đồng quỹ, nhưng thư đồng văn thì chưa. Từ ý tứ trên mặt chữ mà xem, hoàng thượng hi vọng tất cả sách đều chỉ có một loại chữ, bất quá Thịnh quốc chỉ có hết thảy hai châu, muốn thống nhất văn tự không phải việc khó gì, chỉ cần...
Hả?
Lệ Phục Thành đột nhiên hiểu ra.
Thư đồng văn văn, dĩ nhiên là văn tự trong thiên hạ chỉ có một loại, đó mới gọi là thư đồng văn.
Nhưng muốn như thế thì chỉ có một cách, đó là thống nhất Huyền Long đại lục!
"Hít..."
Lệ Phục Thành hít sâu một hơi, hắn luôn cảm thấy Vương đại ca là một người không màng danh lợi, không ngờ đối phương lại có dã tâm to lớn như thế.
Không đúng... Vương đại ca muốn xưng bá thiên hạ không chỉ vì danh lợi, mà vì ngàn vạn bách tính!
Giờ khắc này, Lệ Phục Thành sùng bái Giang Bắc Nhiên tới cực điểm.
Cái gì gọi là thánh hiền? Đây chính là thánh hiền!
Nghĩ tới đây, Lệ Phục Thành đã triệt để hiểu rõ ý của Vương đại ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận