Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 172: Hiểu Biết

Ở một góc huyền phường, Ngô Thanh Sách cởi mũ rơm chờ Giang Bắc Nhiên tới rồi bẩm báo:
"Sư huynh, ta đã hỏi thăm xong rồi."
Giang Bắc Nhiên đội lên mũ rơm lên, gật đầu: "Ừm."
"Quản sự nói, phòng đấu giá này chú trọng nhất là giữ bí mật, mỗi khách nhân đều có phòng độc lập, không đụng mặt nhau. Nhất là dưới tình huống nhiều tông chủ tham gia như hôm nay. Trong phòng thậm chí còn được bày mê trận cùng phòng ngự trận, sự mấy vị Huyền Hoàng đụng độ dẫn tới đánh nhau."
"Rất tốt, còn gì nữa không?"
Ngô Thanh Sách suy nghĩ:
"A, còn nữa, họ nhận bài không nhận người, vào rồi tự tìm một phòng trống mà ngồi, quản sự cũng không biết trong phòng là ai với ai đâu.” Trong trường hợp này, an toàn của người tham gia đấu giá rất quan trọng. Bằng không chân trước vừa bước ra, chân sau đã bị giết người cướp của. Loại chuyện này không hiếm, nếu cứ thế thì làm gì còn ai dám tới phòng đấu giá, có mấy cái mạng để xài đồ đâu? Thế thì thảm quá rồi.
Cho nên vô luận là Huyền Hoàng hay Huyền Giả, vào hội đấu giá đều bảo tuân theo quy củ trong đó. Nói cách khác, yêu cầu đầu tiên khi tham gia đấu giá cũng như muốn khai tông lập phái, phải đủ thực lực, bằng không chết lúc nào không hay.
Bất quá dù phòng đấu giá định ra một đống quy củ nhưng vẫn có người lợi dụng sơ hở trong đó.
Tỉ như có người có công pháp nhận biết đặc biệt mạnh, dù ngăn phòng cũng có thể truy tung người khác. Ví dụ có ai đó đụng tay đụng chân vào đồ bán đầu giá khiến người mua bị theo dõi, đối phương như thợ săn rình mồi, mà người mua chẳng khác nào con mồi béo bở.
Tóm lại, trong thế đạo này, cho tới bây giờ không có chuyện gì là tuyệt đối an toàn. Sở dĩ dưới loại tình huống này vẫn có người nguyện ý đem đồ tới đấu giá là vì lợi nhuận đủ cao. Giá của việc âm thầm bán đồ và đấu giá chính là một trời một vực.
Về phần người mua, phong hiểm và lợi ích tồn tại song song nhau. Mặc dù có thể bị hạ thủ nhưng nếu an toàn mua được bảo bối mình muốn cũng sẽ giúp thực lực được cải thiện nhiều.
Đương nhiên, đại đa số người có năng lực đều sẽ cố tránh chuyện ngoài ý muốn này, cho nên dù có người muốn nháo sự , bình thường cũng không chọn nháo sự ngay trong hội đấu giá.
Nhưng đối với Giang Bắc Nhiên mà nói... Hắn biết thế giới này nhằm vào hắn, mỗi lần hắn tính mai danh ẩn tính vào hội đấu giá mua gì đó đều có nhiệm vụ Huyền cấp hoặc Địa cấp, chứng tỏ hung hiểm vô cùng.
Giờ Tuất, Giang Bắc Nhiên và Ngô Thanh Sách cùng vào phòng đấu giá, lệnh bài không hạn chế số người. Sau khi đưa lệnh bài ra, Ngô Thanh Sách cùng Giang Bắc Nhiên tiến vào một căn phòng tương đối tráng lệ.
Vậy mà không phát động nhiệm vụ.
Một khắc khi tiến vào phòng đấu giá, Giang Bắc Nhiên có hơi sửng sốt, cảm thấy không chân thật lắm. Vì trước giờ chỉ cần hắn nghĩ tới chuyện tới phòng đấu giá, nhiệm vụ đều được phát động. Vậy mà lần này thì không.
Yểm Nguyệt tông đúng là chỗ tốt a.
Liên tục làm hai “đại sự” mà không có nhiệm vụ nào bị phát động khiến thiện cảm của Giang Bắc Nhiên đối với Yểm Nguyệt tông tăng lên nhiều. Giang Bắc Nhiên phân tích, hắn cảm thấy hẳn do mấy ngày nay các đại tông môn tại Phong Châu đều tề tụ tới Yểm Nguyệt tông, khiến phòng đấu giá Yểm Nguyệt tông đạt được độ an toàn nhất định.
Ở nơi Huyền Tông tọa trấn, mấy chục Huyền Hoàng, Huyền Vương, chỉ có người ngu mới dám vọng động.
Quả nhiên chỉ có loại thời điểm đặc thù này thì Nữ Thần May Mắn mới chiếu cố ta a.
Giang Bắc Nhiên hài lòng tiến vào phòng, ngồi lên ghế, thuận tay ném một quả bồ đào vào miệng.
"Sư huynh, hôm nay tâm tình huynh không tệ?"
Ngô Thanh Sách theo sau cũng cởi mặt nạ ngồi vào bên cạnh Giang Bắc Nhiên.
"Ừm, cũng không tệ, nếu ngươi muốn gì, có thể thừa dịp bây giờ nói ra."
"Không có, không có."
Ngô Thanh Sách vội khoát tay:
"Sư huynh đã cho ta rất nhiều rồi."
Giang Bắc Nhiên cầm một viên bồ đào khác ném vào miệng, đổi đề tài:
"Ngươi đoán xem, hôm nay sẽ có ai cạnh tranh cùng chúng ta?"
Ngô Thanh Sách suy nghĩ, biểu lộ đột nhiên có chút khó ở:
"Các đại tông tông chủ?"
Nếu khối lệnh bài này là do tông chủ cho hắn, nói rõ người tới nơi này đa phần đều là các tông chủ.
“Nhìn biểu lộ của ngươi kìa, cứ như mới biết không bằng?” "Thanh Sách ngu dốt, xin sư huynh trách phạt."
Lúc tông chủ đưa lệnh bài ban cho hắn, Ngô Thanh Sách chỉ nhớ rõ câu vì liên quan tới thọ thần tông chủ nên hội đấu giá này sẽ có đồ tốt, hoàn toàn không để ý người cạnh tranh với mình là ai.
Lúc này hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện hai người họ là đệ tử tầng chót Quy Tâm tông, muốn “tranh giành” với một đám Huyền Hoàng, Huyền Vương chẳng khác nào tự tìm đường chết.
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì khoát tay:
"Lần này coi như xong, lần sau nhớ kỹ, đừng chỉ nhìn chỗ tốt trước mắt, phải nghĩ tới những nguy hiểm kèm theo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận