Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 256: Hoàng Đế

Cười xong, Ân Giang Hồng thở dài:
"Vấn đề về triều đình ngươi tính giải quyết như thế nào, ban đầu ta cũng thấy tiểu hoàng đế kia có chút thông minh, nhưng không ngờ dã tâm và năng lực lại lớn như thế.” "Xác thực cần phải chấn nhiếp hắn một chút."
"Chấn nhiếp? Chấn nhiếp có thể làm được gì. Nếu đã có dã tâm, chút chấn nhiếp này làm được gì. Dù ngươi có uy hiếp hắn thế nào cũng chỉ khiến lòng phản kháng của hắn càng bành trướng hơn mà thôi.” "Ý của ngươi là muốn đổi hoàng đế?"
"Đổi thì khẳng định phải đổi, bất quá không gấp được. Thịnh quốc không phải hai chúng ta có thể định đoạt, cần phải chặn miệng đám người bên Lan Châu kia đã.” "Ai..."
Nghe vậy, Quan Thập An thở dài:
"Lòng tham không đáy a, đám hoàng đế này không công ngồi hưởng giang sơn, lại luôn không vừa lòng, thật khiến người ta đau đầu, đổi người cũng chẳng phải chuyện gì.”
Ân Giang Hồng nghe xong mỉm cười nói:
"Bên ta cũng có người khiến người ta thật đau đầu.” "Ồ? Người nào?"
Quan Thập An hiếu kỳ hỏi.
"Vừa đi đó.” "Giang Bắc Nhiên?"
Ngữ khí Quan Thập An hết sức kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Ân Giang Hồng lại đánh chủ ý lên người Giang Bắc Nhiên.
"Người này biết tiến thối, hiểu tình lý, khi đối mặt với ta biết nên nói gì, không nên nói gì, nói lúc nào thích hợp, cái nào không thích hợp. Chỉ là thực lực Luyện Khí cảnh lại có thể liên tục khiến hai chúng ta lau mắt mà nhìn."
"Ngươi miêu tả như thế... rất phù hợp với Giang Bắc Nhiên. Nói cách khác... Hắn có khả năng thao túng tâm lý người khác.” "Ha ha ha, đúng thế, ngươi không cảm thấy tiểu tử này rất thích hợp để làm hoàng đế à. Không cần tu vi, không ai dám tùy tiện đụng vào hắn. Còn có thể ngồi ở vị trí này giúp chúng ta làm rất nhiều chuyện."
"Nghe ngươi nói vậy, hắn thật sự rất thích hợp."
Nói xong Quan Thập An đột nhiên dừng lại rồi hỏi:
"Chẳng lẽ ngươi đã sớm nghĩ tới chuyện này... . nên mới để nữ nhi của ngươi... .”
"Không có."
Ân Giang Hồng lắc đầu:
"Tiểu tử này không trực tiếp truyền tin cho ta. Ta cũng không ngờ tiểu hoàng đế kia có lá gan lớn như vậy, bất quá bây giờ... Hoàng đế để cho đệ tử chính phái các ngươi ngồi vào, chắc khi đó ma giáo chúng ta không là gì trong mắt triều đình nữa chứ gì?” "Không lẽ ngươi muốn để con gái ngươi thổi gió bên gối chứ gì?"
"Ha ha ha, bây giờ nói những lời này còn sớm. Đừng quên triều đình không chỉ do hai ta định đoạt. Đi thôi, cần làm việc rồi.” Nói xong dẫn đầu quay người rời đi.
Quan Thập An nhìn hướng Giang Bắc Nhiên khuất dạng, suy tư một lát, cuối cùng mỉm cười cũng quay người rời đi.
… Cáo biệt mấy vị cự đầu Phong Châu xong, Giang Bắc Nhiên trực tiếp về Quy Tâm tông, đầu tiên hắn tới Thiên Vân phong của tông chủ.
Mặc dù Giang Bắc Nhiên rất muốn yên lặng trở lại phòng nhỏ của mình, nhưng khi còn ở Yểm Nguyệt tông, trước khi đi tông chủ đã cho hắn ba tấm phù triện màu tím có giá trị không nhỏ, về tình về lý hắn hẳn nên tới bái tạ một phen.
Một đi đi vào phủ tông chủ, Giang Bắc Nhiên chắp tay với hai vị thủ vệ Yêu Mãn:
"Đệ tử Giang Bắc Nhiên của Lam Tâm đường, muốn bái kiến tông chủ, không biết có thể xin hai vị thông báo một tiếng không."
Một trong hai Yêu Mãn đánh giá Giang Bắc Nhiên một chút rồi nói:
"Được, ngươi ở đây chờ một lát."
"Đa tạ."
Chỉ chốc lát sau, Yêu Mãn vào thông báo đã vòng trở lại, chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Mời đi theo ta."
Giang Bắc Nhiên lần nữa nói tiếng cám ơn rồi đi theo Yêu Mãn xuyên cổng vòm vào sân nhỏ.
Xuyên qua trung đình, Giang Bắc Nhiên đứng trước thính đường.
Phòng lớn này để tông chủ tiếp khách, là nơi quan trọng, cần phải trấn trụ được người khác.
Phòng lớn trước mắt Giang Bắc Nhiên được bày trí vô cùng đối xứng, có câu đối, tấm biển, bức trướng, thư họa các loại.
"Ngươi đi xuống đi."
Lục Dận Long ngồi trên ghế bành vung tay với Yêu Mãn.
"Vâng."
Yêu Mãn cúi đầu chắp tay, cẩn thận từng li từng tí lui ra ngoài.
Lục Dận Long nhấp một ngụm trà, nhìn Giang Bắc Nhiên cười nói:
"Ta không ngờ ngươi lại về sớm vậy.”
"Đều nhờ hồng phúc của tông chủ a."
"Vào đi."
"Vâng."
Giang Bắc Nhiên vừa chắp tay bước qua bậc cửa liền thấy bảng hiệu lớn có bốn chữ Trai Trang Trung Chính dưới mái hiên.
"Chuyện của Quan tông chủ làm xong rồi?”
"Đúng thế." Giang Bắc Nhiên chắp tay đáp:
"Đệ tử tới để cảm tạ tông chủ đã ban thưởng phù."
"Ha ha ha, ta cho ngươi mượn mà, ngươi làm tốt cũng cho ta mặt mũi. Không cần đa tạ, đây đều là ngươi dành được bằng bản sự."
Nói xong, Lục Dận Long nhấp một ngụm trà, sắc mặt tựa hồ như đang tự hỏi.
Mặc dù Lục Dận Long biết Quan Thập An kêu Giang Bắc Nhiên làm gì, nhưng không biết cụ thể đối phương phải làm gì, cho nên hắn vẫn muốn hỏi một chút.
Nhưng trong Thiếu Niên Hội lần này, biểu hiện của Ngô Thanh Sách thật sự vượt qua cả mong đợi của hắn. Chiêu thức và binh khí mà Ngô Thanh Sách đều được đệ tử này tìm được trong mấy lần ra ngoài xông xáo. Có thể nói là cơ duyên mà Ngô Thanh Sách tự tay đoạt được, hơn xa những gì tông môn cho hắn đó chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận