Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 21: Ta Biết

Sở dĩ lần này Giang Bắc Nhiên cẩn thận là vì kinh nghiệm cho thấy, một khi ban thưởng Địa cấp được phát động, những chuyện tiếp theo hắn cần xử lý cẩn thận, nếu không sẽ khiến chuyện của tiểu sư muội lúc trước diễn ra lần nữa, lựa chọn đơn giản nhất sẽ không còn là cộng điểm thuộc tính nữa.
Đó là kết quả hắn không muốn nhìn thấy nhất!
"Ân !"
Vu Mạn Văn hài lòng gật đầu:
"Việc này cứ quyết định như vậy đi. Từ nay trở đi ta sẽ dẫn học trò cưng của mình thường tới tìm ngươi."
"Vâng, đệ tử cẩn tuân hộ pháp ý chỉ."
Nghe Giang Bắc Nhiên sảng khoái đáp ứng như vậy, trong lòng Vu Mạn Văn rất hài lòng, dù sao nàng biết sở dĩ đêm qua tâm tình ái đồ của mình không tốt khẳng định vì bị cự tuyệt.
Cho nên vừa rồi nàng còn có chút bận tâm Giang Bắc Nhiên sẽ đồng ý hay tìm cớ qua loa từ chối. Nếu từ chối, nàng phải nghĩ cách thúc giục đối phương một chút.
Nhưng từ một loạt biểu hiện này, e rằng đệ tử này rất tôn trọng hộ pháp là nàng đây.
Nói thêm, tâm tình tiếc hận vừa rồi của Giang Bắc Nhiên khiến hiện tại Vu Mạn Văn nhìn con hàng này ngày càng thuận mắt.
"Bắc Nhiên a, ta thấy ngươi tinh thông âm luật, tài văn chương cũng tốt, cộng thêm ngươi là đệ tử Lam Tâm đường, cho nên kỳ nghệ hẳn cũng thuộc cấp cao a?"
"Vu hộ pháp quá khen, đệ tử chỉ biết một chút thôi, chưa tới hai chữ tinh thông."
"Không cần khiêm tốn, ta hiểu ngươi nghĩ gì. Có phải cảm thấy mình tu luyện không tốt nên những mặc khác cũng không có thành tích đáng nói không.
Thấy Vu Mạn Văn tỏ ra như đã nhìn thấy hắn, Giang Bắc Nhiên liền thuận ý nàng mà nói:
"Quả nhiên hộ pháp mắt sáng như đuốc, có thể nhìn ra chút tâm tư này của đệ tử."
"Ha ha, Bắc Nhiên a, ngươi thật biết nói chuyện, gì mà mắt sáng như đuốc chứ, người sáng suốt ai mà không nhìn ra?"
Nói xong Vu Mạn Văn vỗ nhẹ vai Giang Bắc Nhiên, ánh nhìn ôn nhu như nước, khích lệ:
"Kỳ thật ngươi không cần tuyệt vọng quá sớm. Bản hộ pháp biết không ít cao thủ gặp phải khó khăn ở giai đoạn luyện khí, nhưng sau khi đột phá bình cảnh lại là nhất phi trùng thiên! Trở thành cường giả một phương."
"Đa tạ hộ pháp cổ vũ, đệ tử ghi nhớ trong lòng."
"Ân, nói với ngươi những lời này là hi vọng ngươi đừng dùng hết tất cả thời gian dùng vào chuyện phong nhã, dùng nhiều thời gian luyện tập Quy Tâm Quyết hơn đi, có chỗ nào không hiểu cứ đến tìm ta, ta nhất định chỉ dạy ngươi thật tốt."
Cái này...
Giang Bắc Nhiên có chút không biết có nên cám ơn không. Dù sao trong Quy Tâm tông, các đường phân rõ giới hạn, hắn là đệ tử Lam Tâm đường lại đi tìm hộ pháp Thủy Kính đường thỉnh giáo, nói ra chẳng phải vả mặt đông đảo cao tầng Lam Tâm đường à?
Dường như nhìn ra sự do dự của Giang Bắc Nhiên, Vu Mạn Văn cười hỏi:
"Nói thật với bản hộ pháp, Chung Minh Sơn có từng tới đo công lực của ngươi không?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Đường chủ chưa từng tới, bất quá Phùng hộ kiếm từng tới một lần."
"Hắn nói thế nào?"
Giang Bắc Nhiên cười đáp:
"Phùng hộ kiếm nói mỗi người đều có sở trường riêng, làm chuyện mình am hiểu nhất sở trường nhân lên gấp rưỡi. Ta cảm thấy câu này rất có đạo lý, cho nên..."
"Hắn... Khục."
Vu Mạn Văn ho nhẹ một tiếng, lắc đầu:
"Khó trách ngươi làm đệ tử ký danh năm năm ở Lam Tâm đường. Xem ra Phùng Ngọc Long là đại biểu cao tầng Lam Tâm đường đến khảo nghiệm ngươi, cũng trực tiếp phủ định con đường tu luyện của ngươi."
"Phùng hộ kiếm cũng chỉ tốt bụng thôi, dù sao khi đó ta ba năm rồi vẫn chưa..."
"Ai !"
Không để Giang Bắc Nhiên nói thêm, Vu Mạn Văn đã đánh gãy lời hắn:
"Lời Phùng hộ kiếm nói hoàn toàn có đạo lý, nhưng cũng không hoàn toàn đúng. Dù sao ngươi chỉ mới 20 tuổi. Người 30 tuổi mới đột phá Huyền Giả, cuối cùng trở thành chúa tể một phương chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua. Tin ta, ngươi vẫn còn hội."
Không cho Giang Bắc Nhiên cơ hội trả lời, Vu Mạn Văn nói tiếp:
"Nếu ngươi thật sự muốn tu luyện cho tốt cứ tới tìm ta, xảy ra chuyện gì ta giúp ngươi, cùng lắm ta trực tiếp đưa ngươi tới Thủy Kính đường là được, Chung đường chủ của các ngươi cũng không nói gì đâu."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì vội vàng khoát tay:
"Kỳ thật mấy vị quản sự trong nội đường đều rất chiếu cố ta, chỉ là bây giờ ta vẫn rất thích kỳ phổ nên mới…”
"Không cần nói nữa."
Vu Mạn Văn nhìn Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Ta biết ngươi chỉ đang tự vệ thôi, ánh mắt thất lạc khi nhắc tới chuyện tu luyện của ngươi không lừa được ta, ngươi chỉ dùng việc nghiên cứu kỳ nghệ tự làm tê liệt chính mình, có phải không?"
Thấy Vu Mạn Văn lại bày ra bộ dáng như xem thấu mình, Giang Bắc Nhiên thật sự rất muốn hô to.
Ta không phải, ta không có a!
Bạn cần đăng nhập để bình luận