Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 112: Không Muốn Biết

Thi Phượng Lan nắm cánh tay Giang Bắc Nhiên:
"Không được, ngươi đã đồng ý hôm nay sẽ chơi với ta nhiều hơn.”
"Đường chủ, giờ Hợi đã qua lâu rồi."
"A? Đã trễ thế vậy rồi à?"
Thi Phượng Lan tràn đầy kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy a, Vu hộ pháp đã tuần tra ban đêm trở về."
"Được rồi, vậy ngày mai ngươi phải tới sớm chút đó.”
"Ta sẽ tận lực."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì cất Hiệp Khách Hành vào trong Càn Khôn Giới, chỉ để lại Tỏa Liên tiên tử mà Thi Phượng Lan thích nhất.
"Giang sư ca..."
Lúc này Tiểu Đóa đột nhiên lên tiếng.
"Ừm?"
Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Tiểu Đóa.
"Nếu được... Có thể để Tiểu Phi Hiệp ở lại đây không, chừng nào ngươi...”
"Này, cho ngươi."
Giang Bắc Nhiên nói để Tiểu Phi Hiệp lên bàn, sau đó chắp tay nói với Thi Phượng Lan cùng Vu Mạn Văn:
"Vậy đệ tử trước hết cáo từ."
Nói xong thì quay người rời đi.
Còn hai bước nữa là rời khỏi Kính Hoa viên, Giang Bắc Nhiên nghe được thanh âm của Vu Mạn Văn.
"Trong khoảng thời gian này, cám ơn ngươi."
"Vu hộ pháp quá lời rồi, ta chỉ bồi Thi đường chủ làm càn thôi."
"Có phải làm càn không ngươi tưởng ta nhìn không ra."
Vu Mạn Văn nói xong thì cười cười:
"Lại nói, ngươi thật sự cho rằng đệ tử nào cũng có thể tùy tiện đến Thủy Kính đường hồ nháo cùng đường chủ ư?"
"Vậy thì thật đa tạ Vu hộ pháp cho ta cơ hội này."
"Vậy ngươi có biết tại sao hôm nay ta đồng ý để ngươi ở lại chơi tiếp với đường chủ không?”
Giang Bắc Nhiên vừa muốn mở miệng nói đã thấy ba lựa chọn nhảy ra.
Lựa chọn một: Nói nguyên nhân mình đoán ra.
Ban thưởng: Lâm Phong Trảm (Huyền cấp hạ phẩm).
Lựa chọn hai: "Xin lắng tai nghe."
Ban thưởng: Ban thưởng: Khôn Địa Lệnh (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn ba: "Không muốn biết."
Ban thưởng: Một điểm thuộc tính cơ bản ngẫu nhiên.
Quả quyết chọn số ba, Giang Bắc Nhiên lập tức trả lời nói:
"Không muốn biết."
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm thể chất.
Vu Mạn Văn đã tính toán tốt nghe vậy thì đứng hình, trừng mắt liếc Giang Bắc Nhiên:
"Sao lần nào ta muốn trò chuyện với ngươi, ngươi đều không chịu phối hợp vậy?”
"Vì cảm thấy rất nguy hiểm, ta không muốn bị liên lụy."
Vu Mạn Văn trầm mặc một lát rồi giận dữ nói:
"Ngươi thật sự rất thành thật, nhưng kỳ thật đây cũng chẳng phải chủ đề gì nguy hiểm đâu.”
"Vẫn xin hộ pháp đừng làm khó ta."
Giang Bắc Nhiên chắp tay nói.
Thấy Giang Bắc Nhiên bày tỏ, chỉ cần ngươi dám nói, ta dám trực tiếp dùng tốc độ cao nhất chạy trốn thì Vu Mạn Văn chỉ có thể thở dài.
Thấy Vu Mạn Văn im lặng, Giang Bắc Nhiên chắp tay nói:
"Vậy đệ tử xin trước cáo từ."
"Chờ chút, còn chuyện nữa, Trương đường chủ kêu ta chuyển lời với ngươi, bảo ngươi có thời gian thì tới đó một chuyến.”
"Được rồi, đệ tử đã biết."
"Ừm, không có chuyện gì nữa, ngươi về đi."
"Đệ tử cáo lui."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi về phía Lam Tâm đường.
Trên đường đi, Giang Bắc Nhiên không khỏi nghĩ tới nhắc nhở vừa rồi của hệ thống. Hiện tại hắn có thể xác định Thi Phượng Lan có bối cảnh rất phiền phức, chỉ cần hắn dính vào, phiền phức chắc chắn sẽ tìm tới cửa.
Nhưng sự hấp dẫn của Hồn Anh Quả quả khiến Giang Bắc Nhiên không thể rời đi ngay. Nhưng dù có mạo hiểm hắn cũng không thể làm một tên mãng phu.
Trước mắt, Giang Bắc Nhiên phân tích tin mình có, đoán được phía sau Thi Phượng Lan là một thế lực lớn. Đồng thời khả năng cao bên người có thủ vệ với thực lực cực mạnh.
Từ những suy đoán này, hắn có thể đưa ra kết luận, có thể Thi Phượng Lan chỉ là một thiếu nữ ở thời kỳ phản nghịch mà thôi.
Hành vi của nàng không phát động nhiệm vụ, nói rõ sẽ không dẫn tới phiền phức.
Về phần tại sao lại thế, Giang Bắc Nhiên bỗng nghĩ tới khả năng đây là “thiên kim rơi” của tông chủ Quy Tâm tông. Cơ mà hắn giúp đối phương dạy dỗ nữ nhi cho tốt, mắc mớ gì lại dẫn nguy hiểm tới người chứ.
Chỉ là như vậy cũng chẳng phải móc nối được quan hệ gì tốt, lỡ sau này biết được gì đó không nên biết, chẳng phải sẽ phải động đao động thương à?
Giang Bắc Nhiên vừa não bổ thân thế ly kỳ của Thi Phượng Lan, vừa trở về Lam Tâm đường.
Lúc này đã là giờ Tý, rốt cục Lam Tâm đường cũng khôi phục yên tĩnh tường hòa như trước, khiến Giang Bắc Nhiên đi trên đường đá vô cùng hài lòng.
Một đường đi vào Tử Hi vườn, Giang Bắc Nhiên phát hiện trong phòng đường chủ còn ánh nến lấp lóe liền biết đối phương vẫn chưa ngủ.
Đi vào cửa đại viện, Giang Bắc Nhiên nhìn thủ vệ Yêu Mãn nói:
"Phiền ngươi thông báo một tiếng, đệ tử Giang Bắc Nhiên cầu kiến đường chủ."
Yêu Mãn là một trong những tồn tại ở tầng chót trong tông phái, giống một viên gạch vậy, nơi nào cần sẽ điều người tới đó. Đa phần đều là người bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận