Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 310: Trí Nhớ

Trong lúc Giang Bắc Nhiên nhìn vòng tay trầm tư lúc thì Lạc Văn Chu đi tới hành lễ.
Giang Bắc Nhiên gật đầu, thu hồi vòng tay vào trong lều vải.
Vừa thấy Giang Bắc Nhiên tới nơi, Diệp Phàm hư nhược nằm trên giường lập tức giãy giụa đứng lên.
"Cho hắn ăn."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy một viên Phục Thương Đan đưa cho Cố Thanh Hoan.
Cố Thanh Hoan nhận lấy Phục Thương Đan, đáp một tiếng rồi đút cho Diệp Phàm ăn.
"Đa tạ tiên nhân ban thuốc."
Diệp Phàm mơ hồ không rõ cảm tạ một tiếng rồi nuốt xuống.
Chỉ một thoáng, hắn đã thấy thân thể nháy mắt khôi phục nguyên trạng.
"Đa tạ tiên nhân ban thuốc!"
Thân thể Diệp Phàm khôi phục xong thì lập tức quỳ gối trên giường, dập đầu nói với Giang Bắc Nhiên.
"Thử vận công hấp thu linh khí xung quanh đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì phát hiện Diệp Phàm có chút ngơ ngác.
Qua một hồi lâu, Diệp Phàm mới chậm rãi ngồi xếp bằng, tâm thần bất định.
Phụ thân cùng gia gia từng mời không ít y sư tới trị liệu cho hắn. Mỗi lần hắn luôn mong đợi mà vận công, nhưng kỳ vọng lần nào cũng chỉ có thất vọng, việc này khiến tim của hắn dần triệt để chết lặng.
Nhưng hôm nay, hắn có thể cảm nhận được trái tim của mình kịch liệt nhảy lên, nhanh hơn bất kỳ lúc nào.
Diệp Phàm nhìn ba vị tiên sinh bên cạnh một vòng. Sau khi nhận được ánh mắt kiên định của cả ba, cuối cùng hắn nhìn về phía tiên nhân, lại phát hiện biểu lộ của tiên nhân như có như không, tựa như chẳng có gì trên đời này liên quan tới hắn. Hoặc nói..... hết thảy đều nằm trong tính toán của đối phương.
Diệp Phàm không do dự nữa mà nhắm mắt lại, vận khởi tâm pháp Sâm La kiếm quyết của Diệp gia.
"Đông! Đông!"
Vận khởi Sâm La kiếm quyết được một khắc, Diệp Phàm bỗng mở to hai mắt, âm thanh trái tim lớn đến mức hắn nghe được bằng tai.
"Đông! Đông!"
Theo từng nhịp tim, Diệp Phàm cảm nhận linh khí dần tụ tập trong cơ thể hắn, hơn nữa..... còn ngày càng nhanh!
Ba người Ngô Thanh Sách quan sát biểu hiện của Diệp Phàm cũng không khỏi kinh ngạc, vì huyền khí quanh thân Diệp Phàm ngày càng thăng hoa, trông cứ như sắp thăng cấp vậy.
Dù Giang Bắc Nhiên vẫn không có bất kỳ biểu lộ gì nhưng trong lòng đã nổ tung.
Con mẹ nó...
Chỉ vừa khôi phục đã trực tiếp thăng cấp?! Thiên phú dạng này thì cần gì bàn tay vàng nữa? Ba năm sau, muốn chế trục Lục Thanh Âm chắc Diệp Phàm chỉ cần dùng ngón tay út.
Chờ chút...
Giang Bắc Nhiên đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Có nghĩa là khoảng thời gian dài về trước, Diệp Phàm chưa bao giờ tu luyện mà cởi vòng tay cả, nói thế có khác nào vòng tay này đang hố hắn đâu? Chẳng lẽ trong Diệp gia cũng chẳng ai phát hiện sự bất thường này?
Giờ khắc này, Giang Bắc Nhiên đột nhiên cảm thấy vòng tay này rất quỷ dị. Đồng thời, một ý nghĩ nảy sinh trong đầu hắn.
"Đa tạ tiên nhân cứu ta!"
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ về cái vòng tay thì Diệp Phàm đã nhảy xuống giường, quỳ trên mặt đất.
Quay về rồi! Thiên phú của hắn triệt để quay về rồi!
Diệp Phàm thậm chí còn cảm giác linh khí xung quanh rõ ràng hơn lúc trước. Hắn hóa linh khí thành huyền khí càng thêm dễ dàng. Đương nhiên, loại biến hóa này cũng nhờ chín đạo thiên lôi mà tiên nhân vừa ban.
Nếu có thể nói, hắn thật rất muốn nói một câu.
"Tiên nhân, xin người dùng sét đánh ta thêm lần nữa đi!” Thấy Diệp Phàm đã triệt để khôi phục thiên phú, Giang Bắc Nhiên mới lấy một cái vòng tay màu đen từ trong Càn Khôn giới ra, hỏi Diệp Phàm:
"Vòng tay này ngươi làm sao mà có được."
Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn vòng tay kia, há miệng đang muốn nói gì lại sửng sốt, nhớ lại một lúc lâu sau mới đáp.
"Ta... Ta không nhớ rõ."
Không nhớ?
Nghe được câu trả lời này, Giang Bắc Nhiên càng cảm thấy vòng tay này là một phiền toái lớn. Hắn mong Diệp Phàm nói vòng tay này là trưởng bối hoặc đệ tử trong tộc nào đó tặng hắn. Như vậy xác suất lớn là có người thấy thiên phú hắn quá cao nên muốn hại hắn.
Dù sao ta đánh không lại ngươi nên chặn chân sau ngươi là chuyện không chỉ xảy ra trong các tông môn.
Nhưng bây giờ xem ra, lai lịch vòng tay này còn lâu mới đơn giản như vậy.
Suy nghĩ một lát, Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Cẩn thận nhớ lại đi, là tự ngươi có được hay có người tặng cho ngươi, điều này rất trọng yếu."
"Vâng! Xin tiên nhân đợi ta một chút.” Diệp Phàm lần nữa cố gắng nhớ lại, nhưng thật sự hắn chẳng có bất kỳ ký ức nào về cái vòng tay này, một chút cũng chẳng có.
Thấy Diệp Phàm gấp tới mồ hôi đầy đầu, Giang Bắc Nhiên cũng xác định được suy đoán của mình không sai, thế là nói:
"Nghĩ không ra cũng không sao."
Ngay sau đó, hắn cầm vòng tay màu đen, thầm nghĩ sẽ trả vòng tay lại cho Diệp Phàm.
Sau một khắc, bốn lựa chọn xuất hiện ở trước mắt hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận