Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 538: Giác Quan Của Nữ Nhân (1)

"Vậy ngươi định đợi mãi ở chỗ này sao?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Ta..."
Thanh niên ngẩng đầu nhìn Giang Bắc Nhiên một chút:
"Nếu không ta giúp ân nhân trông coi mảnh đất này, nếu những súc sinh kia lại đến, ta sẽ lập tức thông báo cho ngài."
Dù Giang Bắc Nhiên không thấy lần sau những dị tộc này sẽ tới đây nhưng có người trông coi vẫn tốt, vì thế bèn gật đầu:
"Được rồi, lát nữa ta sẽ dẫn chỉ ngươi những chỗ cần chú ý, về sau ngươi muốn tìm ta cũng dễ hơn."
"Đa tạ ân nhân!"
Thanh niên cúi người chào.
"Nói đến mới nhớ, vẫn chưa không biết tên ngươi là gì."
"Ta tên Trường Sinh, bất quá người trong thôn đều gọi ta là Đại Hổ."
"Đại Hổ đúng không. Được, ta nhớ kỹ."
Thu xếp tốt cho Đại Hổ xong, Giang Bắc Nhiên kiểm tra lại toàn bộ làng chài lần nữa, cuối cùng mới quay lại chỗ Ân Giang Hồng đợi:
"Trẫm cần một quãng thời gian để nghiên cứu trận pháp ảo diệu này. Chờ trẫm nghiên cứu xong sẽ nói kết quả cho Ân giáo chủ ngay. Ngài lại phân phát cách bày trận cho các Trận Pháp sư khác là được."
Ân Giang Hồng nghe xong bèn đánh giá Giang Bắc Nhiên một chút, nói ra:
"Nói cho bản tôn biết, trình độ trận pháp của ngươi đến cùng cao bao nhiêu?"
"Nếu Ân giáo chủ có thể giúp ta tìm ra Đại Nhật Minh Thạch, trẫm đại khái có thể tự đo được trình độ của bản thân."
"Đại Nhật Minh Thạch? Ngươi nghĩ thật hay, bản tôn mà tìm ra thì cho ngươi chắc?” "Vậy trẫm thật sự không biết trình độ của mình tới đâu.” "Ngươi bán chút tin đi, dù sao toàn bộ Thịnh quốc hẳn cũng không tìm ra trận pháp sư lợi hại hơn ngươi?"
"Thế giới to lớn, không thiếu điều lạ, trẫm không dám nhận.” "Bản tôn coi như ngươi đang khiêm tốn."
Ân Giang Hồng nói xong thì đổi đề tài:
"Cao nhân che mặt trong chướng khí hôm qua là gì của ngươi?"
Là ta a.
Giang Bắc Nhiên nhịn không được thầm buồn nôn, sau đó bèn đáp:
"Trẫm cảm thấy... Ân giáo chủ không biết vẫn tương đối tốt hơn."
Kỳ thật lúc này Ân Giang Hồng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại sau lần kinh ngạc vì Giang Bắc Nhiên đột nhiên ngả bài. Đối với người không biết là đệ tử của vị đại năng nào này, điều hắn có thể làm chỉ là không ngừng thăm dò.
Tối thiểu nhất cho tới trước mắt mà nói, mỗi chuyện Giang Bắc Nhiên làm đều vì lợi ích của Thịnh quốc, thậm chí có thể nói, không có Giang Bắc Nhiên mà nói, Thịnh quốc đã đại loạn từ nhiều lần trước.
Cho nên, Ân Giang Hồng hoàn toàn không muốn vạch mặt với người trẻ tuổi trước mắt này. Ngược lại, điều hắn muốn làm là cố gắng tìm hiểu đối phương hết mức, cũng nghĩ biện pháp khiến cục diện ngày càng tốt hơn.
Lúc này, Ân Giang Hồng nghe Giang Bắc Nhiên trả lời thì biết mình hỏi nữa sẽ quá phận, thế là cười ha ha hỏi:
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?"
"Tới bốn chỗ khác tìm hiểu một chút."
"Đi."
Ân Giang Hồng nói xong thì nắm bả vai Giang Bắc Nhiên bay lên giữa không trung.
Một bên khác, Vu Mạn Văn nằm trong doanh địa một ngày rốt cục cũng xuống giường đi lại được, nàng rời khỏi đại trướng hít thở không khí trong lành.
Nàng vừa lộ diện, các đường chủ của Quy Tâm tông lo lắng đợi bên ngoài đã lâu, nay nhao nhao xông tới.
"Vu hộ pháp, khí sắc của ngươi đã tốt hơn nhiều rồi. Hôm qua thật sự khiến ta lo lắng chết rồi."
"Vu hộ pháp, ta giúp ngươi nấu chút huyền lộ canh, bổ dưỡng cho thân thể, ngươi uống một chút đi, có lợi cho việc bài độc."
"Vu hộ pháp, ta có một khối ngọc bội, có hiệu quả với việc hấp thu độc chướng. Bình thường ngươi đeo trên người, ta đảm bảo chỉ mấy ngày là ngươi khôi phục như lúc ban đầu."
Nghe lời nói ân cần xung quanh, Vu Mạn Văn uyển chuyển từ chối rồi đi tới chỗ Trương Hạc Khanh:
"Trương đường chủ, lần này vô cùng cảm tạ Hộ Tâm Hoàn của ngươi, bằng không ta khó mà chống đỡ được tới hôm nay."
Trương Hạc Khanh nghe xong có chút chột dạ, tránh né ánh mắt Vu Mạn Văn, sau đó mới nói:
"Vu hộ pháp khách khí, đây đều là chuyện ta nên làm."
Thấy Vu Mạn Văn đặc biệt ngỏ ý cảm ơn với Trương Hạc Khanh. Mặt khác các đường chủ còn lại cũng tức tới giậm chân, hận bản thân sao không có linh dược để tặng mỹ nhân.
Vu Mạn Văn chắp tay với rồi chân thành nói:
"Ân cứu mạng này Mạn Văn ghi nhớ trong lòng, ngày sau nhất định hồi báo."
"Vu hộ pháp khách khí, đồng tông giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.” Dù nói vậy, nhưng đáy lòng Trương Hạc Khanh đã sớm lâng lâng, cái gì gọi là đỉnh cao của nhân sinh? Đây chính là đỉnh cao của nhân sinh a!
Nhìn những người xung quanh tức hâm mộ tới mặt mũi vặn vẹo, Trương Hạc Khanh chỉ hận không thể ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng. Đương nhiên, trong lòng cũng nghĩ tới chuyện khi về nhất định sẽ giúp Bắc Nhiên kiếm thêm nhiều chỗ tốt.
Trong lúc nói chuyện, tả tướng Cố Y đột nhiên đi tới:
"Tông chủ có mệnh, kêu mọi người tới trướng ngài nghị sự."
Đám người lập tức chắp tay lĩnh mệnh, đi theo Cố Y đến đại trướng của Lục Dận Long.
Thấy Vu Mạn Văn trong đám người, Lục Dận Long mở miệng:
"Vu hộ pháp, ngươi bệnh nặng mới khỏi, vẫn nên đi nghỉ ngơi cho thật tốt đi."
Vu Mạn Văn lập tức chắp tay hành lễ:
"Đa tạ tông chủ quan tâm, nhưng Chư bạch phiến nói ta đã hoàn toàn bình phục, ra hoạt động một chút sẽ tốt hơn."
"Vậy thì tốt rồi, thấy ngươi khôi phục nhanh như vậy, bản tọa cũng cao hứng a. Nếu ngươi có gì, thật sự là tổn thất lớn của tông chúng ta.” Chờ đến khi tất cả mọi người ngồi xuống, Lục Dận Long mới đứng dậy mở miệng:
"Ta tin hai ngày nay các vị cũng nghe được tiếng gió, hai châu Phong Lan đều phái ra không ít cường giả tới nơi xuất hiện chướng khí điều tra. Theo bản tọa mà nói, bản tọa cũng nên tập kết một đội ngũ, chỉ là Thai tả tướng của Yểm Nguyệt tông thông cảm chúng ta nhiều thương binh, nên để chúng ta chậm lại một ngày. Bây giờ thương binh trên cơ bản đều đã an trí xong, tông chúng ta cũng nên làm việc thêm."
"Cẩn tuân mệnh lệnh của tông chủ."
Đám người lập tức ôm quyền nói.
"Kỳ Dật a, bản tọa kêu ngươi gọi hoàng thượng đến, hắn tới chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận