Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 365: Lục Xích

Thái phó tức là lão sư của thái tử kiêm đại thần phụ tá.
Nhưng nói vậy, kỳ thật chỉ khi triều đại thay đổi, thái tử còn nhỏ phải lên ngôi mới cần thái phó phụ chính. Dù sao cũng ngồi lên vị trí hoàng đế đi nữa, về sau có đổi người hay không vẫn chưa biết.
Cho nên, đại đa số thời điểm, thái phó chỉ là chức cao nhưng vị suông, có quan to lộc hậu nhưng không có bất kỳ thực quyền gì.
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên muốn tìm thái phó, nguyên nhân rất đơn giản, vì thái phó là dạy thái tử làm thế nào để trở thành hoàng đế, mà đây là cái hiện tại Giang Bắc Nhiên đang cần.
"Hoàng thượng, hoàng thượng, có muốn nô tỳ xoa bóp vai cho người không?"
Trong lúc Vương Thủ Quý ra ngoài tìm thái phó, Khổng Thiên Thiên đứng sau lưng Giang Bắc Nhiên, đột nhiên nói.
"Không cần."
Giang Bắc Nhiên không quay đầu lại mà đáp.
"Vậy nô tỳ hát cho ngài nghe nhé..."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên chuẩn bị cho lát nữa, Mộc Dao xông qua kéo Khổng Thiên Thiên đi:
"Hoàng thượng bớt giận, là ta không dạy tốt cho Thiên Thiên."
Giang Bắc Nhiên phất tay, làm động tác xua đuổi, sau đó tiếp tục đọc sách.
Mộc Dao kéo Khổng Thiên Thiên qua một bên:
"Nhớ kỹ, hoàng thượng bảo ngươi làm gì ngươi mới được làm, không được phép chủ động hỏi, biết không? Rõ ràng hôm qua ngươi vẫn rất thức thời mà, sao hôm nay lại nháo nhào như vậy."
"Nô tỳ nào có làm ầm ĩ !"
Khổng Thiên Thiên lắc đầu:
"Nô tỳ là nghĩ sáng sớm hoàng thượng uy phong như vậy, còn rống lớn tiếng không ngừng, nhất định rất mệt, nên muốn giúp bệ hạ buông lỏng một chút."
"Ngươi im lặng đứng chỗ đó là đã giúp hoàng thượng thư giãn rồi, nghe chưa?” "A !"
Khổng Thiên Thiên gật đầu, sau đó liền ngoan ngoãn đứng ngay ngắn.
Sau một khắc, Vương Thủ Quý quay lại, quỳ trước mặt Giang Bắc Nhiên báo cáo:
"Khởi bẩm bệ hạ, thái phó đã chờ sẵn ngoài điện."
"Kêu hắn vào."
Giang Bắc Nhiên gật đầu.
"Tuân chỉ."
Sau một lát, Vương Thủ Quý dẫn một vị lão nhân tuổi chừng lục tuần đến, tuy đã lớn tuổi nhưng tinh thần lão nhân vẫn rất tốt.
"Vi thần Thúc Cương khấu kiến bệ hạ."
"Ái khanh bình thân đi."
"Tạ ơn bệ hạ."
Thúc Cương khấu tạ rồi đứng lên.
Giang Bắc Nhiên đặt Điển Luận lên bàn, đánh giá Thúc Cương:
"Trẫm đi thẳng vào vấn đề. Thúc ái khanh a, trẫm chưa từng tiếp xúc với chuyện triều đình, vì thế muốn mời thía phó chỉ giáo nhiều hơn.” "Vi thần không dám."
Thúc Cương nói xong thì khom người:
"Bệ hạ có tâm cầu học là phúc của vạn dân."
Giang Bắc Nhiên đứng lên, hắn hỏi Thúc Cương:
"Thúc ái khanh, trẫm hỏi ngươi, Đặng Bác kia là ngươi dạy?"
Nghe tới vấn đề này, Thúc Cương cũng không có phản ứng quá lớn, vẫn như cũ cung kính đáp:
"Là vi thần."
"Vậy Thúc ái khanh có biết, Đặng Bác phạm phải chỗ nào... . mới bị bãi miễn không?” Mấy chữ phía sau, Giang Bắc Nhiên cố ý kéo dài.
Trong mắt người tu luyện, hoàng đế chỉ như tổng giám đốc, có thể thể hiện uy phong trước mặt nhân viên, nhưng chỉ tịch vừa đến, thích bãi chức ngươi là bãi.
Dưới sự trùng kích tam quan mạnh mẽ này, Giang Bắc Nhiên vẫn luôn cảm thấy không được hài hòa.
"Hồi bẩm bệ hạ, việc này vi thần cũng không biết, thần chỉ dạy hắn Bát Bộ Thông Học, cầm kỳ thư họa cùng các loại tu thân dưỡng tính. Mặt khác, mỗi ngày sẽ như lệ thường nghiên cứu sử ký, thi từ ca phú, cung mã kỵ xạ các loại."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì suy tư một lát, hỏi:
"Này khác nào các học sinh bình thường khác?” "Hồi bẩm bệ hạ, thời gian thần dạy bảo Đặng Bác cũng không lâu, chưa tới kịp vào sâu hơn hắn đã đăng cơ xưng đế, sau đó thần không dạy hắn nữa."
Sau đối thoại ngắn gọn, Giang Bắc Nhiên cảm nhận được một cỗ chính khí từ Thúc Cương. Một là một, hai là hai, loại người này không giữ lại dao găm trong bụng, cũng sẽ không làm việc trái lương tâm.
Gật đầu, Giang Bắc Nhiên lại hỏi:
"Nếu ái khanh tiếp tục dạy Đặng Bác, sẽ dạy những gì?"
"Hồi bẩm bệ hạ, sẽ dạy Lục Xích."
"Lục Xích là sao?"
"Đạo, Thuật, Pháp, Hình, Thế, Quyền, đây là sáu quy chuẩn của đế vương thiên hạ.” Giang Bắc Nhiên ngẫm nghĩ về sáu chữ này, hắn cảm thấy rất có ý tức, cảm thấy bản thân có thể học được gì đó từ đây.
"Đạo là gì?"
"Hồi bệ hạ, đạo là mục đích, là phương hướng, là cảnh giới lý tưởng muốn đạt tới."
"Như thế nào là thuật?"
"Thuật là con đường, là đường tắt đạt tới lý tưởng."
"Cái kia... Vậy quyền thì sao?"
"Quyền là cân nhắc, phỏng đoán, đưa phán phán đoán và phân tích tổng hợp với sự vật sự việc.” Thấy Thúc Cương đối đáp trôi chảy, Giang Bắc Nhiên không khỏi cảm khái ái khanh càng già càng tốt, không giống đám bao cỏ tuổi còn trẻ kia.
"Thúc ái khanh, nếu đã nói tới sáu chữ, thì sáu chữ này làm sao hỗ trợ lẫn nhau?” "Bệ hạ anh minh, sáu chữ đúng là hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được."
"Nói trẫm nghe một chút, sáu chữ này hỗ trợ nhau thế nào."
"Hồi bẩm bệ hạ. Đạo là ngọn núi. Thuật là đường lên núi. Pháp là cách trừ đi trở ngại trên đường. Hình là hình thái đế nghiệp. Thế là biến chướng hại thành định hướng và sức mạnh. Quyền là phán đoán tổng hợp của bệ hạ với chướng ngại.” Giang Bắc Nhiên nghe xong thì cười nói:
"Trẫm đã hiểu, thuật là chiến lược, pháp là chiến thuật."
"Bệ hạ thông minh tuyệt đỉnh, trong chớp mắt đã nhận ra tinh yếu trong đó. Vi thần bội phục."
Ặc, không thể không nói, được người cương chính vuốt mông ngựa vẫn vui hơn được đám bao cỏ vuốt mông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận