Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 129: Đánh Lén

Nhìn bộ dáng yêu thích không buông tay của Phùng Anh, Giang Bắc Nhiên lại một thanh Lân Giác Đao khác từ trong Càn Khôn giới ra và nói:
"Lân Giác Đao này vốn là một đôi, nếu Phùng huynh đã thích như vậy, ta sẽ dùng chúng để trao đổi căn nhà kia với ngươi, được chứ?” Thấy còn một thanh Lân Giác Đao khác nữa, Phùng Anh càng thích hơn, nhưng hắn không nhận ngay mà như có điều suy nghĩ.
Mặc dù dùng một đôi song đao đổi đại trạch là giao dịch ngang bằng nhưng kỳ thật với người tu luyện mà nói, vấn đề không phải tiền. Đáng tiền nhất chính là 10 thuốc vuông có linh khí nồng đậm kia. Giá trị đôi Lân Giác Đao cực phẩm của Giang Bắc Nhiên này đã đủ đổi được.
"Phùng huynh không hài lòng?"
Thấy Phùng Anh sửng sốt, Giang Bắc Nhiên mở miệng nhắc nhở.
"Không không, hài lòng, hài lòng, là ta có chút bận tâm Lão Ngũ huynh chướng mắt mấy thước vuông kia của ta. Đến lúc đó hối hận không chịu đổi thì nên làm gì."
"Phùng huynh nói đùa, bất luận thế nào, chỉ cần mảnh đất kia có thể có linh khí là ta mua thôi.” "Tốt, nếu Lão Ngũ huynh đã sảng khoái như vậy, hiện tại ta sẽ dẫn ngươi tới xem tòa đại trạch kia."
Phùng Anh nói xong thì trả đôi Lân Giác Đao lại cho Giang Bắc Nhiên.
Nhận đao, Giang Bắc Nhiên đứng dậy dùng tay làm dấu mời:
"Vậy mời Phùng huynh dẫn đường."
Giang Bắc Nhiên đi theo Phùng Anh xuyên qua hơn phân nửa Kim Dao trấn, rốt cục mới thấy được tòa dinh thự kia.
"Mặt tiền đủ khí phái."
Giang Bắc Nhiên nhìn hai con sư tử đá được đặt tại cửa ra vào trạch viện mà tán dương.
"Lão Ngũ huynh chê cười, vì cái gọi là càng giấu càng lộ, nếu loại đại trạch này..."
"Ta hiểu, ta hiểu."
Không đợi Phùng Anh nói xong, Giang Bắc Nhiên nhẹ gật đầu với hắn.
Kỳ thật có rất nhiều trạch viện có linh khí nồng đậm lẫn lộn trong thành trấn. Được trang trí giả làm trạch viện của phú thương hoặc gia tộc nào đó. Bên ngoài được trang trí vô cùng bình thường để tránh người tu luyện có tâm để ý.
Mà tòa đại trạch của Phùng Anh cũng như thế, nó nằm trong một góc nhỏ của Kim Dao trấn, bên cạnh còn có không ít các phủ đệ khác.
"Đến, mời hai vị tới bên này."
Phùng Anh đứng ở cửa chính nói với hai người.
Giang Bắc Nhiên vượt qua Phùng Anh đi vào, đầu tiên hắn dùng tinh thần lực dò xét toàn bộ đại trạch.
Linh Giác Tam Tài Trận à... bày cũng không tệ, xem ra từng được cao nhân chỉ điểm.
Nhìn sân nhỏ đầy lá rụng, ngữ khí Phùng Anh có chút áy náy:
"Người hầu quản gia trong nhà đã sớm bị ta điều đi, vì thế không kịp quét dọn. Lão Ngũ huynh không để ý chứ?"
"Đương nhiên không để ý, hồi sau ta tìm người đến quét dọn là được."
"Vậy là tốt rồi, nếu Lão Ngũ huynh cần người hầu đáng tin, ta có thể giới thiệu chút cò mồi cho ngươi."
"Được, vậy xin tạ ơn Phùng huynh trước."
"Đến, mời tới bên này."
Giang Bắc Nhiên đi xuyên qua đại đường có không ít bụi để tới hậu viện đại trạch.
"Lão Ngũ huynh, nơi này là chỗ linh khí hội tụ."
Phùng Anh đứng bên cạnh một chỗ vườn hoa, giới thiệu nói.
Kỳ thật vừa rồi Giang Bắc Nhiên dùng tinh thần lực thăm dò đã sớm phát hiện ra nơi này, nhưng giờ phút này hắn vẫn tỏ ra hết sức kinh ngạc, tán thán:
"Phùng huynh khiêm tốn quá rồi, nơi có linh khí nồng đậm như vậy, là ta chiếm tiện nghi ngươi mới phải."
"Xem ra Lão Ngũ huynh rất hài lòng."
"Hài lòng, rất hài lòng."
"Vậy cọc mua bán này xem như ổn rồi chứ?"
"Đương nhiên đã thành."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì lấy đôi Lân Giác Đao từ trong Càn Khôn giới ra, đưa cho Phùng Anh.
"Lão Ngũ huynh quả nhiên thống khoái."
Phùng Anh nói xong thì đưa tay ra nhận lấy, nhưng hắn không nhận Lân Giác Đao, mà một chưởng đánh lên ngực Giang Bắc Nhiên.
Sau một trận an tĩnh quỷ dị, Giang Bắc Nhiên cùng Phùng Anh đồng loạt nháy mắt nhìn nhau.
"Phùng huynh, ngươi đang làm gì vậy?"
Giang Bắc Nhiên với vẻ mặt không thể tin nhìn Phùng Anh.
Lúc này Phùng Anh mới kịp phản ứng, vội lùi gấp mấy bước về sau, đứng vững rồi nói:
"Thật là lợi hại! Có thể ẩn giấu tu vi kín như vậy! Ngược lại là ta nhìn lầm!"
Giờ phút này Giang Bắc Nhiên rất thương tâm, đoạn đường này hệ thống không nhắc nhở hắn lần nào. Hắn tưởng mình chuyển vận thật rồi, ai dè đối phương không tầm thường, chỉ là đối phương ra tay không chút chuẩn bị mới khiến hệ thống không đề phòng mà thôi.
Ai... Nghĩ không ra lại gặp tình huống này, làm ta cao hứng hụt rồi.
Thấy Giang Bắc Nhiên thở dài, Phùng Anh mới rút Lãnh Nguyệt Bảo Đao bên hông mình ra, cười lạnh:
"Giả y như thật, chịu Miên Chưởng mười thành lực của ta, ngươi nghĩ bây giờ lục phủ ngũ tạng của ngươi vẫn còn nguyên vẹn?” "Ai..."
Giang Bắc Nhiên thở dài, lắc đầu nói:
"Vì sao? Thành thật buôn bán không được sao? Nhất định phải chém chém giết giết làm gì? Cảm thấy ta ra giá không đủ thì ngươi có thể nói nha, ta lại đưa thêm linh thạch cho ngươi là được. Tội gì phải như vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận