Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 777: Tới Gặp Cao Lan Văn

Đương nhiên, cũng có thể là có tác dụng khác.
Về phần trao đổi đồng giá mà Thi Hoằng Phương nói, Giang Bắc Nhiên ngược có thể suy tính một chút, nhưng nếu có thể lấy ra được đồ vật ngang bằng với Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc, chỉ sợ phiền phức cũng theo đó mà tới.
Giang Bắc Nhiên mỉm cười lắc đầu rồi đáp:
"Chỉ xem thử chút thôi à, bảo ngọc thế này ngày thường hiếm có cơ hội thấy lắm.” Thi Hoằng Phương nghe xong thì cười nói:
"Bảo ngọc dạng này ta cũng có a, ngươi có muốn xem không?"
"Đa tạ hảo ý của tiền bối, tiểu bối nghĩ tốt không nên nhìn, mắc công thèm mà không có được thì khó chịu lắm."
"Ha ha ha."
Thi Hoằng Phương cười hai tiếng:
"Cái gì mà thèm tới khó chịu chứ. Nếu người muốn, Thi gia ta không phải không cho nổi, chỉ cần ngươi..."
Không đợi Thi Hoằng Phương nói xong, Giang Bắc Nhiên đã trực tiếp ngắt lời:
"Tiền bối, không biết Cao quán trưởng học tới đâu rồi?"
Nghe tới Cao quán trưởng, Thi Hoằng Phương lập tức hớn hở:
"Cao quán trưởng đối với trận pháp thật sự là dốt đặc cán mai, may mà ta có nghiên cứu qua một chút, cho nên vẫn thảo luận được với nàng một chút."
"Thi tiền bối quả thật tài hoa hơn người, vãn bối bội phục."
Vừa nói Giang Bắc Nhiên vừa nghĩ, Cao Lan Văn chỉ mới nhập môn, hẳn sẽ không hiểu gì, bằng không nàng cũng chẳng tìm Thi Hoằng Phương thảo luận đâu.
"Có gì đâu, bất quá chỉ hiểu chút da lông thôi. Đương nhiên, da long của ta và da long của ngươi không giống nhau. Còn nữa, lúc ngươi và Lục quán trưởng trò chuyện với nhau, chỉ sợ sẽ mất nhiều thời gian đó. Chắc khôn chỉ nói về chuyện trận pháp đâu nhỉ?"
"Tiền bối anh minh."
Giang Bắc Nhiên nói xong liền nói qua một lần về phương pháp chưng cất rượu.
"Chưng... cất rượu."
Thi Hoằng Phương gật đầu nói lại một lần:
"Cho nên trong quá trình sản xuất linh tửu, ngươi cũng rất có lý giỉa?"
"Chỉ là rượu ta nhưỡng tốt hơn bình thường chút thôi, so với linh tửu thượng phẩm, ta còn thiếu một chút."
Thi Hoằng Phương nghe xong thì cười bằng giọng mũi một tiếng:
"Cũng không biết lúc nào tiểu tử ngươi mới có thể thành thật một lần nữa."
"Là Giang đại sư tới ư?"
Trong lúc Thi Hoằng Phương đang chuẩn bị nói thêm mấy câu nữa thì Cao Lan Văn đi xuống.
Không đợi Giang Bắc Nhiên lên tiếng, Thi Hoằng Phương lập tức hô:
"Đúng rồi, là hắn tới, ta sợ ảnh hưởng tới ngươi đang đọc sách nên không cho hắn đi lên."
Cao Lan Văn nghe xong thì cau này. Nàng vốn đang sốt ruột muốn biết đến cùng thiên phú trận pháp của mình tới đây, tên này còn cản không cho đại sư lên nữa, này chẳng phải muốn nàng khó chịu không yên long à.
Bất quá rất nhanh Cao Lan Văn đã điều chỉnh tốt tâm trạng, đi xuống hành lễ với Giang Bắc Nhiên rồi nói:
"Giang đại sư, ngươi... Ngươi là đến khảo giáo ta sao?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu rồi đáp:
"Chỉ là đến xem thử Cao quán trưởng đọc sách tới đây rồi, hoặc có gì khó hiểu cần ta giải thích không.” Dù có rất nhiều chỗ Cao Lan Văn không hiểu nhưng vẫn như cũ, nhắm mắt nói:
"Sách trận pháp của Giang đại sư rất dễ hiểu, học dễ lắm.” Vừa dứt lời, Cao Lan Văn lập tức hối hận, sở dĩ nàng nói dối, thứ nhất là theo bản năng không nguyện ý thừa nhận bản thân không học được. Thứ hai, nếu vừa mới bắt đầu nàng đã bày ra sự vô năng của mình, chỉ sợ rất nhanh sẽ bị ghét bỏ vì tư chất ngu dốt.
"Vậy thì tốt rồi, đã thế, Cao quán trưởng cứ từ từ xem, xem xong nói với ta một tiếng là được, sau đó chúng ta sẽ tiến vào giai đoạn kế tiếp."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đi tới lấy Hồng Hộc Ngọc từ trong tay Liễu Vi Ninh lại, trả Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc cho nàng.
"Ngọc!"
Liễu Vi Ninh kêu thảm một tiếng, bắt lấy y phục của Giang Bắc Nhiên mà nói:
"Đại sư, cho ta nhìn một chút, chỉ chút nữa thôi."
"Hôm nay chỉ tới đây thôi, ta phải trở về."
"Ta về với ngươi!"
Liễu Vi Ninh đuổi theo Giang Bắc Nhiên và nói.
Giang Bắc Nhiên thở dài, quay đầu nhìn Cao Lan Văn, nháy mắt ra hiệu cho nàng.
Cao Lan Văn hiểu ý Giang Bắc Nhiên, lập tức đi tới kéo Liễu Vi Ninh một cái, trên đường chỉ còn thanh âm "Ta còn muốn sờ, ta còn muốn sờ!" thảm thiết.
Chờ đám Cao Lan Văn đi lên lầu hai, Giang Bắc Nhiên mới nhìn Thi Hoằng Phương và hỏi:
"Thi tiền bối, xin hỏi ta tự về hay là...” Thi Hoằng Phương do dự một chút rồi đáp:
"Ta phái người đưa ngươi về."
"Đa tạ tiền bối."
Vẫn là chiếc xe kia tới, sau khi Giang Bắc Nhiên thấy được nó thì chắp tay nói với Thi Hoằng Phương:
"Cáo từ."
"Đi thôi."
Thi Hoằng Phương phất tay chào Giang Bắc Nhiên xong nay như chờ không kịp lập tức đi lên lầu hai.
"Công tử, mời lên xe."
Người lái xe cung kính kéo vải mành buồng xe lên.
"Đa tạ."
Giang Bắc Nhiên nhìn người lái xe gật gật đầu rồi ngồi lên.
Sau đó hắn nhớ tới xúc cảm khi cầm Thánh Lưu Tâm Phách Ngọc vừa rồi, không khỏi tặc lưỡi một chút.
'Hay nghĩ biện pháp lấy nó ta.'.
Bạn cần đăng nhập để bình luận