Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 573: Tin Tức Về Kỳ Quốc (2)

Dù có ít cường giả thử sử dụng Tụ Linh Trận hoặc có ý đồ dẫn dắt và cải biến thiết lập tự nhiên của vòng xoáy, nhưng chỉ có đại trận lợi hại mới thay đổi được thiên nhiên. Nếu bị phát hiện sẽ bị các cường quốc liên hợp tấn công.
Giang Bắc Nhiên thầm mắng rồi mở miệng dò hỏi:
"Nếu nhiều linh mạch như thế, động thiên phúc địa hẳn cũng không ít nhỉ?” Nếu nói nhảy xuống vách núi có tỷ lệ gặp được kỳ ngộ cao thì trong lúc cũng có thể vô tình xâm nhập động địa phúc thiên nào đó.
Mà động thiên phúc địa chính là đại huyền học chân chính, nó nhìn như tử vật nhưng có thể tự chọn chủ nhân. Có lẽ một Huyền Thánh đi qua không cảm nhận được gì nhưng một hài tử không tu vi lại khác.
Những động thiên phúc địa này chẳng khác nào “xổ số” cả, tùy tiện giẫm phải cũng ẵm được “giải độc đắc”. Mặt khác, địa phương có cơ duyên cao thế này cũng chia thành năm cấp.
Phân biệt là động phủ, phúc địa, động thiên, bí cảnh, tinh giới.
Tinh giới trong truyền thuyết nối liền một thế giới khác, có thể tìm được đồ vật không thuộc về thế giới này, cực kỳ thần kỳ.
Về phần bốn cái khác...
Động phủ bình thường là nơi một vị cường giả nào đó từng tu luyện trong đó, nếu gặp người có cơ duyên hảo hợp, không chỉ hưởng thụ được linh khí cực kỳ nồng nặc, còn có cơ hội học được tâm pháp hoặc công pháp đỉnh cấp. Mặt khác, trong động phủ có thể sẽ có bảo bối cường giả kia lưu lại.
Phúc địa là nơi có linh khí cực kỳ nồng đậm, nếu người có duyên không cẩn thận xông vào thì thể chất sẽ bị thay đổi, chỉ trong vài phút sẽ trở thành tuyệt thế thiên tài.
Bên trong động thiên thì tương đối thiên về huyền học, vì người từng đi qua không nhiều nên chỉ như người mù sờ voi.
Có người nói, trong động thiên có đại đạo của thiên địa, chỉ cần cảm ngộ xong, không chỉ tăng tu vi còn là tăng cấp độ. Từ đây thoát thai hoán cốt, không còn là phàm nhân.
Có người nói ở trong động thiên có thể ngộ ra công pháp tuyệt thế không có chữ mà vô hình, chỉ cần ngồi xếp bằng sẽ tự động lĩnh ngộ.
Còn có người nói trong động thiên có thiên tài địa bảo, kém cỏi nhất cũng là địa cấp, phía trên thì không có giới hạn.
Tóm lại, mặc kệ thế nào, dù sao chỉ cần tìm được động thiên thì chẳng khác nào trúng thưởng lớn, có thể trực tiếp cải biến giai tầng.
Sau cùng là bí cảnh, nơi này tương đối phức tạp.
Nó như tinh giới, cơ hồ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bí cảnh trong truyền thuyết là nơi Huyền Đế từng tu luyện, chỉ điểm này cũng đủ khiến tất cả người tu luyện trên đại lục điên cuồng.
Dù sao Huyền Đế cũng là mục tiêu cả đời của tất cả người tu luyện. Dù chỉ có thể dòm được chút da lông cũng đủ khiến tất cả người tu luyện tán gia bại sản đi vào.
Từ đó tổng hợp lại, dù mỗi nơi có tính chất khác nhau nhưng đều là nơi dư dả linh khí.
Xem như động phủ cấp thấp nhất vẫn là nơi cường giả từng ở, mà cường giả sao có thể tu luyện ở nơi nghèo nàn được.
Nghe Giang Bắc Nhiên hỏi, Lâm Du Nhạn gật đầu:
"Đúng vậy, Kỳ quốc thật sự có rất nhiều truyền thuyết về động thiên phúc địa. Những người từng vào đó đều là người vô cùng lợi hại.” Ách... Có nên dẫn Lệ Phục Thành vào thử không? Nói không chừng có thể vào được.
Nhưng Giang Bắc Nhiên rất nhanh đã từ bỏ ý nghĩ này, loại biện pháp đốt cháy giai này có quá nhiều phong hiểm, vẫn nên để họ tự trưởng thành thì hơn.
"Sư huynh."
Trong lúc Giang Bắc Nhiên đang suy nghĩ, Lâm Du Nhạn đột nhiên hô một tiếng.
"Thế nào?"
Giang Bắc Nhiên hỏi.
"Bây giờ ngươi đã là hoàng đế Thịnh quốc sao... Ngươi muốn Thịnh quốc sẽ như Kỳ quốc?"
Giang Bắc Nhiên lắc đầu:
"Ta chưa nghĩ tới, nhưng ngươi phải hiểu, dưới tình trạng tông môn san sát, cái gọi là quốc gia cũng bất quá chỉ là khái niệm thôi. Cũng như Thịnh quốc, dù có tới hai châu, nhưng trong hai châu đó có bao nhiêu tông môn nào phục tùng triều đình?"
"Cũng đúng."
Lâm Du Nhạn cái hiểu cái không nhẹ gật đầu.
"Kỳ thật, với sự cường thế của tông môn mà nói, một tông môn cũng tương đương với một quốc gia, quốc thổ là địa bàn của họ. Quý tộc là đệ tử của họ. Tầng lớp bị thống trị là dân chúng.” "Nghe cũng... hợp lý."
Lâm Du Nhạn gật đầu:
"Vậy Thịnh quốc thì sao?"
"Ngọn lửa sưởi ấm, là nơi khiến các tông môn nhỏ yếu có cảm giác an toàn, tụ lại và tự xưng là Liên hiệp quốc Thịnh quốc.” "Liên hiệp quốc? Nghe cũng hay nhỉ."
Lâm Du Nhạn cười nói.
Sự kính ngưỡng với Giang Bắc Nhiên lại tăng thêm một bậc.
Thì ra nhiều tông môn trong Thịnh quốc chỉ là đám ô hợp trong mắt sư huynh... Hì hì, không hổ là nam nhân của ta, thật sự bá khí.
Lâm Du Nhạn đỏ mặt suy nghĩ:
"Sư huynh cảm thấy bản chất Kỳ quốc có giống Thịnh quốc không?"
"Muốn hiểu rõ điểm này, trước tiên ngươi cần trả lời một vấn đề của ta."
"Xin sư huynh cứ hỏi."
"Kỳ quốc có chọn bách tính bình dân có thiên phú là đệ tử tông môn không?” "Cái này..."
Lâm Du Nhạn suy tư một lát:
"Cái này ta không quá hiểu, nếu chọn từ dân chúng thì sao?” "Nếu như ngươi nói, hiện tại Thịnh quốc vẫn còn đường nâng cao, chọn từ trong bình dân ra người có thiên phú làm thành viên mới cho tầng lớp thống trị, cũng là người tu luyện."
"Ngược lại, vậy chứng tỏ Kỳ quốc là chế độ phong kiến, họ sẽ phong tỏa tất cả đường phát triển, để hoàng quyền khống chế quý tộc, cũng đề bạt người trong tộc trở thành thành viên thống trị.”
"Vì sao không để dân chúng trở thành người tu luyện, việc này có gì tốt?"
"Đương nhiên có, kể từ đó, họ có thể giữ vững giai cấp của mình, vĩnh viễn hưởng hết vinh hoa phú quý, không sợ bình dân lật đổ mình.” "Thì ra là thế... Sư huynh đúng là học rộng tài cao.” "Trò xiếc của mấy kẻ thống trị thôi, nhưng cuối cùng bảo thủ vẫn sẽ bị hủy diệt. Hiện tại Kỳ quốc không phải quốc gia mạnh nhất đại lục. Nếu cố chấp, giai cấp thống trị sẽ dần suy thoái, hẳn họ sẽ không làm vậy.” Dù Lâm Du Nhạn không quá hiểu nhưng vẫn không ảnh hưởng tới việc nàng càng thêm hâm mộ sư huynh.
Giang Bắc Nhiên lấy một cái ấm ra, pha trà:
"Nói tiếp đi, trừ linh mạch ra, Kỳ quốc còn có gì đặc biệt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận