Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 168: Bênh Vực Lẽ Phải

Quản sự nghe xong thì trên mặt không khỏi đỏ lên, thật sự hắn cảm thấy đề khảo thí này quá mức ép người, vì vậy không nói được gì.
Nghe Giang Bắc Nhiên nói thế, người phía dưới lập tức ồn ào:
"A, Luyện Đan hội của Yểm Nguyệt tông bất quá cũng chỉ như vậy, ra loại đề mục này làm khó dễ người khác, thôi thì cứ nói thẳng là không chịu giao đồ ra cho rồi.” "Đúng rồi đó, Luyện Đan sư mà khử được năm thành độc thì tới tham gia cái sự kiện nhỏ này của các ngươi làm gì?” "Chết cười, xem ra ta phải ra ngoài kể cho mọi người nghe về chuyện này thôi. Luyện Đan hội của Yểm Nguyệt tông giỏi nhất chắc là chơi xấu người khác.” Dù Ngu Quy Miểu không biết vì sao đề mục này lại khiến mọi người tức giận như vậy, nhưng nàng biết sư huynh chắc chắn bị đối xử bất công, thế cùng cũng giơ tay lên kêu gào.
"Đúng đấy, đúng rồi đấy!"
Giang Bắc Nhiên nghe được thanh âm của Ngu Quy Miểu trong đám người thì đột nhiên nhướng mày, ánh mắt quét tới chỗ các nàng.
Con mẹ nó... sao năm đóa kim hoa này lại ở đây.
Giang Bắc Nhiên có thể xác định các nàng không phải theo hắn tới đây. Nếu không hắn đã sớm phát hiện ra, vì vậy đây chỉ là trùng hợp.
Nghiệt duyên a...
Giang Bắc Nhiên đoán được các nàng hẳn đã nhận ra mình, dù sao hắn cũng không thay đổi dáng dấp bản thân.
Lần sau hẳn nên đổi cả dáng dấp luôn cho rồi.
Giang Bắc Nhiên trả hộp đựng Bích Oánh Đan cho quản sự rồi xoay người rời đi.
Dù Huyền Dương Tiên Thảo có chút mê người nhưng cũng chính vậy mà thôi, hoàn toàn không đáng để Giang Bắc Nhiên mạo hiểm.
"Vị tiểu hữu kia, xin chờ một chút."
Vào lúc Giang Bắc Nhiên muốn rời khỏi quầy hàng, một vị trưởng giả râu bạc đẩy cửa đi tới, gọi Giang Bắc Nhiên lại.
"Còn việc gì sao?"
Giang Bắc Nhiên không quay đầu lại mà hỏi.
"Kỳ thật qua ba cửa ải, Huyền Dương Tiên Thảo đã xem như thuộc về tiểu hữu ngươi. Cửa thứ tư này hoàn toàn là ý nguyện cá nhân của ta. Nếu mạo phạm đến tiểu hữu mà nói, lão phu tại đây xin lỗi ngươi."
Nghe được thái độ đối phương cũng không tệ lắm, hệ thống cũng không nhảy ra nữa, Giang Bắc Nhiên xoay người nói:
"Cũng không đến mức mạo phạm, ngài cũng không cần xin lỗi, bây giờ có thể giao Huyền Dương Tiên Thảo cho ta chưa?"
"Đương nhiên, bất quá trước hết có thể mời tiểu hữu vào trong ngồi một chút không?” Thấy hệ thống không nhắc nhở, Giang Bắc Nhiên đồng ý:
"Được, nếu trưởng giả đã mời, ta không có lý do cự tuyệt."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì chắp tay với mọi người xung quanh:
"Đa tạ các vị đã bênh vực lẽ phải."
Người xung quanh nghe thế cũng chắp tay với Giang Bắc Nhiên:
"Huynh đài khách khí rồi, đây vốn là đồ huynh đài đáng được nhận."
Giang Bắc Nhiên lần nữa chắp tay, lấy một cái bình sứ từ trong Càn Khôn giới ra đưa cho quản sự:
"Làm phiền ngươi giúp ta phân Ngọc Lộ Hoàn cho các bằng hữu ở đây, hẳn số lượng đã đủ."
"Ngọc Lộ Hoàn! ?"
Sau khi mọi người nghe được thì không khỏi kinh ngạc, đây chính là đan dược nhị phẩm! Nói đưa liền đưa a, hơn nữa một lần còn lấy ra mấy chục viên, cũng rộng lượng quá rồi!
Dưới khiếp sợ của tất cả, mọi người vội chắp tay cảm tạ Giang Bắc Nhiên:
"Huynh đài cao thượng! Chúng ta nhớ kỹ trong lòng!"
Cuối cùng, Giang Bắc Nhiên chắp tay với mọi người rồi đi theo lão giả tiến vào nội đường.
"Bá đạo a... Tiện tay đã lấy ra mấy chục viên đan dược nhị phẩm."
"Ta xem như đã rõ đại sư Luyện Đan chân chính là thế nào. Trong mắt người ta, đan dược nhị phẩm chỉ sợ không khác gì viên kẹo.” "Ta phục... Đây rốt cuộc là cao nhân nhà ai?"
Nghe đám người không ngừng thổi phồng sư huynh, năm người Liễu Tử Câm chẳng hiểu sao cũng đắc ý, nghĩ thầm:
"Như vậy chưa phải là hết đâu, sư huynh tài giỏi thế nào các ngươi không tưởng tượng nổi!"
Sở dĩ Giang Bắc Nhiên làm thế, một là thật sự muốn cảm tạ đám đệ tử vây xem. Bất kỳ vì mục đích gì, họ đã giúp hắn công khai trào phúng Yểm Nguyệt tông, xứng với hai chữ trượng nghĩa.
Hai là phơi bày chút thực lực của mình, khiến nghiệp hội rung động, để họ tự suy đoán hắn có người chống lưng, không xem hắn như quả hồng mềm để bóp.
"Mời ngồi."
Giang Bắc Nhiên đi theo lão giả vào một nhã gian trong nội đường, lão giả đối dùng tay làm dấu mời.
"Mời ngài ngồi trước."
Giang Bắc Nhiên lễ phép mời lại.
Lão giả cười rồi ngồi vào vị trí bên trên, cầm ấm trà nói:
"Tiểu hữu thích uống trà?"
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu:
"Ừm, ta thích."
"Ha ha, vậy ngươi nhất định phải nếm thử đặc sản Bạch Nguyệt Quang của Yểm Nguyệt tông chúng ta, trà này một năm chỉ thu hoạch một lần, rất trân quý, người bình thường đến ta không mời đâu."
Lão giả vừa nói vừa lấy một cái hộp gỗ được điêu khắc cầu kỳ phía dưới tủ chén ra.
Sau khi pha trà xong, lão giả tự giới thiệu mình:
"Ta là phó hội trưởng của Luyện Đan hội, họ Tề, tên Văn Lâm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận