Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 742: Tịch Hỏa Thần Thú (1)

"Tiêu hao năm điểm huyền khí, ta ra một tấm Đoàn Chính Thuần, gia tăng thiên phú, có thể thu hoạch được một lá bài của đối phương, Thiết Tâm Lan thuộc về ta."
"A! ?"
Thi Phượng Lan kêu thảm một tiếng, nàng vất vả lắm mới tích lũy đủ 7 điểm huyền khí có được thẻ tế thế cấp bảy, đang suy nghĩ làm thế nào để lần sau có thể dựa vào thiên phú mà thà chết chứ không chịu khuất phục Giang Bắc Nhiên. Vậy mà còn chưa kịp sử dụng đã bị mất.
"Cái gì nha! Đây là dạng thiên phú lợi hại gì vậy! ?"
Thi Phượng Lan vừa hô vừa cầm thẻ Đoàn Chính Thuần lên nhìn một lần.
"Kỹ năng này quá lợi hại đi!"
Thi Phượng Lan vỗ bàn hô:
"Vậy mà ngươi giữ nãy giờ!” Giang Bắc Nhiên cầm thẻ Đoàn Chính Thuần lên rồi đáp:
"Tấm thẻ này cần tiêu hao năm điểm huyền khí, nhưng điểm võ lực và khí huyết chỉ có một, nếu ngươi mãi không lấy được một tấm thẻ cường lực nữ thì Đoàn Chính Thuần cũng vô dụng. Hoặc ta tốn năm điểm huyền khí đổi thành võ lực, nhưng như vậy sẽ thiếu hụt sức mạnh.” Nói xong, Giang Bắc Nhiên lần nữa tổng kết lại:
“Cho nên thiên phú cường đại đến đâu sẽ đổi lấy hiểm nguy to đến đó, ngươi cần nhớ điều này.” "Nha..."
Nghe xong Giang Bắc Nhiên giải thích xong, Thi Phượng Lan bình thường trở lại, nhưng nhìn Thiết Tâm Lan đã thuộc về Giang Bắc Nhiên vẫn đau lòng không thôi.
Cuối cùng Giang Bắc Nhiên dùng ưu thế to lớn liên tục đánh xong 36 giọt máu của Thi Phượng Lan, giành được thắng lợi.
"Ta cũng muốn tấm thẻ Đoàn Chính Thuần kia!"
Vừa xong ván bài, Thi Phượng Lan lập tức hô lên.
Nàng thật sự nhịn không được, vốn có thể dùng Thiết Tâm Lan đại sát tứ phương nhưng kết quả liên tục bị Tiểu Bắc Nhiên phá hoại, thật sự buồn bực chết nàng mà.
"Được."
Giang Bắc Nhiên đem đưa thẻ Đoàn Chính Thuần cho Thi Phượng Lan.
"Hắc hắc! Ván này nhìn cho rõ ta đánh ngươi chạy chối chết thế nào nè!” Một lát sau...
"A! Bắc Nhiên! Ngươi có thẻ nhân vật nữ à!” Thi Phượng Lan xòe bài ra và hô lên.
"Ta không có."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì để Tạ Tốn lên bàn.
"Phát động thiên phú, Sư Tử Hống, ở vòng tiếp theo, ngươi không dùng được nhân vật có từ ba điểm võ lực trở xuống."
Nhìn trận địa của Giang Bắc Nhiên có một nhân vật nữ mà trong tay nàng chỉ còn lại duy nhất Đoàn Chính Thuần, Thi Phượng Lan thật muốn khóc a.
Cuối cùng, Thi Phượng Lan giữ thẻ Đoàn Chính Thuần nhưng vẫn bị đánh cho hết máu, thua trận.
Giang Bắc Nhiên thu thập thẻ bài xong thì cười nói:
"Hiện tại biết cái gì gọi dùng thẻ hợp lý chưa?"
"Lần nữa đi! Lần này ta sẽ không thua!"
Thi Phượng Lan bỗng đứng lên và hô.
"Cũng được, bất quá ngươi chơi một mình đi, ta đã nói rồi, hôm nay ta muốn đi ngủ sớm.” "A ! lúc này mới tới giờ Sửu thôi, vẫn còn sớm mà, một ván nữa thôi!” "Không được."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đưa tất cả các thẻ lại cho Thi Phượng Lan:
"Lấy về đi, ngày mai lại chơi."
"Ta..."
"Trở về."
"Hừ... Quỷ hẹp hòi!"
Thi Phượng Lan nói xong thì đoạt lấy thẻ của Giang Bắc Nhiên rồi chạy ra ngoài. Trước khi rời khỏi cửa vẫn không quên làm cái mặt quỷ với Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên lắc đầu, chuẩn bị sửa sang lại đồ vật ngày mai có thể cần dùng một chút.
"Tiểu Bắc Nhiên!"
Lúc này, cửa ra vào đột nhiên truyền đến tiếng la của Thi Phượng Lan.
"Thế nào?"
Giang Bắc Nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Ngày mai ngươi có rời đi thì nhớ đợi ta đi cùng đó, đừng có lén chạy đi."
"Vậy cũng phải người nhà của ngươi có chịu thả ta đi không mới được."
"Cái gì đó, nói cứ như người nhà của ta trói ngươi lại vậy.” Có khác gì đâu...
Giang Bắc Nhiên thầm mắng xong, lần nữa nói:
"Mau trở về đi."
"Ngủ ngon!"
Thi Phượng Lan vẫy tay chào Giang Bắc Nhiên rồi nhảy cà tưng về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, Thi Hoằng Phương ngồi trên một buồng xe tới cửa ra vào của Vạn Hoa cốc.
Giang Bắc Nhiên vừa mở cửa sổ ra đã thấy Thi Hoằng Phương ngoắc ngoắc mình:
"Lên đây đi."
Đại gia tộc thật có mặt mũi a... Chỉ đi trong nhà thôi mà cũng dùng xe kéo bằng dị thú Tịch Hỏa Thần Thú.
Dị thú Tịch Hỏa Thần Thú, trông như bạch mã, đầu có độc giác, trên lưng là bờm màu đỏ như lửa, có tốc độ cực nhanh.
Nếu nói đặc biệt nhất hẳn là trời sinh nó đã có thể tích lửa, cưỡi nó đi qua biển lửa không chỉ lông tóc không thương mà lửa càng lớn nó lại chạy càng nhanh a.
Tịch Hỏa Thần Thú thấy Giang Bắc Nhiên đang đánh giá mình thì thở phì phò, trong miệng lẩm bẩm:
"Ở đâu ra một mao đầu tiểu tử trên thân không có chút huyền khí nào đây. Đợi lát nữa để coi gia làm sao mà dọa hắn."
Con Tịch Hỏa Thần Thú còn lại nghe xong thì cười nói:
"Được rồi, nhân loại yếu đuối này cũng xứng ngồi xe chúng ta kéo à? Mau dọa chết hắn đi!"
Thấy Tịch Hỏa Thần Thú nhìn mình với ánh mắt miệt thị, Giang Bắc Nhiên điều chỉnh biểu lộ một chút, dùng thanh âm thập phần khoa trương kinh ngạc hô lên với Thi Hoằng Phương:
"Tiền bối, đây là Tịch Hỏa Thần Thú à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận