Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 217: Đi Gặp Sư Huynh

“Nhưng mà ta luôn cảm thấy là lạ."
Ân Giang Hồng nói xong thì quay đầu hỏi Mộc Dao:
"Ngươi cảm thấy Giang Bắc Nhiên này thế nào?"
Mộc Dao suy nghĩ rồi đáp.
"Không biết..."
Ôi, có hi vọng a.
Ân Giang Hồng biết nếu là trước đó hỏi nàng, nàng nhất định sẽ nói, chỉ là chút thông minh vặt thôi.
Nhưng bây giờ rõ ràng nàng đã thay đổi cái nhìn về Giang Bắc Nhiên.
Ân Giang Hồng nhấp một ngụm trà rồi nhìn về phía Quan Thập An:
"Ai, Giang Bắc Nhiên là tử đệ của gia tộc nào?"
"Không thể trả lời."
"Thôi, không nói thì không nói, cũng không phải ta không tra được."
Tiếp đó, không đợi Quan Thập An nói, ngươi dám đào đệ tử chính phái của ta, có tin ta giết các ngươi không. Có điều trước đó Ân Giang Hồng đã kịp dẫn Mộc Dao rời khỏi.
Hôm sau, mọi chuyện bắt đầu diễn ra như kế hoạch, hai vị đệ tử xui xẻo mang danh gian tế cứ thế bị giải đi.
Sau khi nguy cơ được giải trừ, Anh Kiệt Thiếu Niên Hội diễn ra như cũ, hết thảy đều khôi phục như thường.
"A ! ".
Giang Bắc Nhiên duỗi lưng một cái, đứng bên cạnh cửa sổ quan sát bên ngoài, thầm thở dài:
“Chuyến đi tới Yểm Nguyệt tông lần này thật sự nhiều khó khăn a.
Nếu để Giang Bắc Nhiên tự đánh giá biểu hiện của mình lần này, hắn chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung, bị ép tới đường cùng, không thể không phản kháng.
Năm năm qua hắn khiêm tốn là đệ tử ký danh ở Quy Tâm tông, kết quả hiện tại lạ lọt vào tầm ngắm của hai đại lão lớn nhất Phong Châu, thật con mẹ nó không biết nên tìm ai nói lý lẽ nữa.
"Sư huynh, ngươi có đi xem tỷ thí hôm nay không?”
Mặc Hạ vừa dọn xong bàn cờ thì nhìn về phía Giang Bắc Nhiên hỏi, trong mắt tràn đầy chờ đợi.
"Không đi."
Bây giờ phong ba của Yểm Nguyệt tông đã dừng, chuyện sau đó hai vị cự đầu sẽ tự xử lý, hắn chỉ cần trạch ở trong phòng đến khi mọi người quên hắn đi là được.
Nghe được sư huynh nói thế, Mặc Hạ lập tức kích động:
"Vậy sư huynh đánh cờ cùng ta đi."
Giang Bắc Nhiên nghĩ về việc sẽ bồi dưỡng Mặc Hạ là đối thủ của Mộc Cửu Nhật thì gật đầu nói:
"Được, bày ra đi."
"Đa tạ sư huynh!"
Mặt khác, Phương Thu Dao đang ở trong phòng than ngắn thở dài.
Sao tự nhiên ta lại nhát gan thế này chứ!
Hôm trước khi thấy Ngu Quy Thủy cảm tạ Giang Bắc Nhiên, kỳ thật Phương Thu Dao rất hâm mộ muội ấy, cơ mà nàng cảm thấy thời cơ khi ấy không đúng nên không đi theo.
Sau khi trở về, nàng nghĩ vẫn còn cơ hội đi tìm sư huynh, nhưng chờ mãi lại phát hiện bản thân mãi không thể cảm tạ sư huynh như Ngu Quy Thủy đều là vì sợ.
Sợ sau khi cảm tạ sư huynh xong sẽ không còn lý do gì để đi tìm huynh ấy.
Rốt cuộc phải làm sao mới tiếp cận được sư huynh đây...
Bất quá điều khiến Phương Thu Dao có thể dễ chịu hơn một chút là chuyến đi tới Yểm Nguyệt tông lần này, đại đa số thời điểm sư huynh cũng là độc lai độc vãng, chứng tỏ huynh ấy cũng không phải cố tình lạnh nhạt mấy người các nàng, mà là với ai huynh ấy cũng như vậy.
"Đông đông đông."
"Thu Dao, là ta."
Nghe được thanh âm của Liễu Tử Câm, Phương Thu Dao đứng dậy đi ra mở cửa.
"Buổi chiều sẽ tỷ thí tiếp, cùng đi xem không?"
Phương Thu Dao suy nghĩ rồi hỏi:
"Hôm nay là ai tỷ thí với ai?"
"Ma giáo Mộc Cửu Nhật cùng Yểm Nguyệt tông Vương Ngôn Khanh, ai trong số thắng thì ngày mai sẽ tỷ thí với Ngô sư huynh."
"Ừm, vậy đi thôi."
Phương Thu Dao nói xong thì quay người đóng cửa lại.
Bấy giờ ba tỷ muội Ngu gia cũng rời khỏi phòng, nói với Liễu Tử Câm:
"Tử Câm tỷ, ngươi nói xem, nếu chúng ta nếu đi mời sư huynh xem tỷ thí, huynh ấy sẽ đồng ý chứ?”
"Các ngươi nghĩ sao?"
Liễu Tử Câm cười nói.
"Chúng ta cảm thấy mấy ngày nay sư huynh dễ chịu hơn rồi, sẽ thường xuyên chào hỏi với mọi người."
Liễu Tử Câm lắc đầu:
"Các ngươi đã quên quy tắc thứ ba rồi à?"
Ngu Quy Thủy suy nghĩ rồi gật đầu:
"Đúng nha, sư huynh không thích nơi nhiều người..."
Nhưng Liễu Tử Câm lại nghĩ khác:
"Bất quá có lẽ hôm nay mọi người đều sẽ đi xem tỷ thí... Nơi này ngược lại sẽ không có nhiều người."
Ba tỷ muội nghe vậy lập tức gật đầu.
"Đúng vậy a, khả năng cao sư huynh không đi.”
"Ta cảm thấy sư huynh nhất định không có đi xem!"
"Ta cũng thấy vậy."
Lúc này, Liễu Tử Câm nhìn về phía Phương Thu Dao nói:
"Thế nào, Thu Dao, muốn đi không?"
Phương Thu Dao suy nghĩ một lúc, cuối cùng dùng sức gật đầu:
"Ừm! Ta muốn đi!"
"Được, vậy quyết định thế đí!"
...
"Đát".
"Đát".
"Đát ".
Lúc xế chiều, tiếng kêu lách cách không ngừng vang lên trong phòng của Giang Bắc Nhiên.
Nhưng rất nhanh, Mặc Hạ đã dừng tay lại.
Giang Bắc Nhiên cũng không vội, hắn ngồi đó chờ.
Lúc này Giang Bắc Nhiên bỗng nghe được tiếng bước chân đi về phía mình. Nếu là bình thường, Giang Bắc Nhiên sẽ không để ý, nhưng hôm nay là ngày tỷ thí, các đệ tử khác đa phần đều đi coi. Vì thế tiếng bước chân này vang lên rất đột ngột.
Thế là hắn dùng tinh thần lực quét qua, phát hiện thì ra là đám Liễu Tử Câm.
Cũng tốt, ta đang định tìm các nàng đây.
Thế là Giang Bắc Nhiên nói với Mặc Hạ:
"Ngươi cứ từ từ suy nghĩ, ta ra ngoài một chuyến."
"A? Vậy chừng nào sư huynh ngươi về?"
Mặc Hạ hỏi.
"Lúc nào nên về sẽ về.”
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đẩy cửa đi ra ngoài.
Lời này khiến Mặc Hạ cứng đờ cả người.
"Sư huynh nói chuyện vẫn luôn thâm ảo như vậy..."
Ngoài cửa, năm người Liễu Tử Câm đang dáo dác tìm đường đi, dù lúc này tỷ thí vừa bắt đầu, trong Nghênh Tân quán cũng không còn ai, cơ mà cẩn thận chút vẫn không sai.
"Năm người các ngươi tìm ta có việc gì sao?"
Khi đám Liễu Tử Câm đứng cách gian phòng của Giang Bắc Nhiên vài mét, một thanh âm đột nhiên vang lên sau lưng các nàng.
"A!"
Năm người bị hù tới vội ôm nhau, thiếu chút sợ tới ngã ngồi xuống đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận