Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 191: Đấu Cờ

Mộc Cửu Nhật hít sâu một hơi, đặt cờ trắng lên một vị trí trên bàn cờ.
Nhưng không ngờ động tác nhẹ nhàng này của hắn lại khiến cờ trắng trong tay và bàn cờ vỡ nát.
Việc này khiến người xem trên đài không ngừng nghị luận, không rõ hành động lần này của hắn có ý gì.
"Chán thật, ta có chút kích động... dùng lực hơi quá.”
Mộc Cửu Nhật nhìn trọng tài, hối lỗi.
Dù trọng tài không rõ vì sao đánh cờ còn có thể kích động như vậy nhưng vẫn nói:
"Không quan trọng, ta đổi bàn cờ khác cho ngươi."
Đúng lúc này, Giang Bắc Nhiên đột nhiên mở miệng nói:
"Không cần phiền như vậy."
Lời này vừa nói ra, đôi mắt của Mộc Cửu Nhật ngồi đối diện đột nhiên phát sáng.
Giang Bắc Nhiên nhìn Mộc Cửu Nhật, mở miệng:
"Mộc huynh là muốn cùng ta đánh cờ mồm."
"Ha ha ha ha! Quả nhiên tri âm luôn xuất hiện lúc không ngờ nhất. Chẳng ngờ Giang huynh lại hiểu ta như vậy. Không sai, ta chính là ý này!"
"Tốt, vậy ta phụng bồi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì nhìn về phía trọng tài:
"Có thể chứ?"
Trọng tài nhìn hai người một chút rồi hỏi:
"Các ngươi chắc chứ?"
"Chắc."
Hai người cùng gật đầu.
"Tốt, vậy ta ở bên cạnh ghi chép cho các ngươi."
"Phiền ngài rồi."
Quả nhiên đánh cờ không khiến cường giả chú ý, chỉ số an toàn vẫn rất cao.
Thấy hệ thống không nhảy ra, Giang Bắc Nhiên không khỏi thầm cảm thán. Bất quá nghĩ lại với trường hợp này, dù hệ thống có nhảy ra thì thắng bàn cờ này mới là lựa chọn an toàn nhất.
Dù sao hiện tại chính phái đang chờ một người lấy lại sĩ khí. Nếu về sau để người ta biết ở thời khắc mấu chốt hắn làm trò mèo thì càng phiền hơn.
Nơi này đều là người tu luyện, cả đám đều tai thính mắt tinh, tự nhiên nghe được nội dung đối thoại của hai người họ.
"Đánh cờ mồm?"
"Đệ tử kia thật to gan a, biết Cửu Nhật sư huynh chúng ta lợi hại còn dám chơi lớn như vậy."
"Ta thấy không phải hắn gan lớn mà là tuyệt vọng trước khi chết a. Dù sao đều thua, chẳng bằng thua cho có thể diện một chút.”
"Này, các ngươi chớ quá mức a, sư huynh các ngươi còn gọi người ta là tri âm đó, các ngươi ở đây lải nhải cái gì?"
"Đó là sư huynh chúng ta khách khí."
"Chớ ồn ào! Bắt đầu rồi kìa."
Mộc Cửu Nhật móc một cây quạt từ trong tay áo ra:
"Bốn chấp mười sáu, đi về bên phải phía trên.”
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì đáp:
"Ba chấp bốn."
"Mười sáu chấp bốn."
"Mười sáu chấp mười bảy."
Hai người cứ thế mà ra cờ, không chút do dự nào, khiến trọng tài phụ trách ghi nhớ đứng bên cạnh nhịn không được mà hô:
"Có thể chậm một chút không."
Mộc Cửu Nhật mở ra quạt xếp ra:
"Không sao , đợi lát nữa chúng ta nói lại là được, Giang huynh không có ý kiến gì chớ?"
"Ta không có vấn đề gì."
"Thống khoái, vậy chúng ta tiếp tục, mười bảy chấp mười bốn, Tiểu Phi Quải."
"Sáu chấp ba, Đại Phi Thủ Giác."
Người hiểu cờ vây không ít, nhưng ban đầu bọn hắn còn có thể căn cứ đối thoại giữa hai người mà vẽ ra bàn cờ. Cơ mà với tốc độ độc thoại càng lúc càng nhanh của cả hai, đầu óc bọn hắn thật sự không theo kịp.
Ân Giang Hồng nghe xong thì gật gù đắc ý, có thể nói tài nghệ cờ vây của Mộc Cửu Nhật là do chính hắn dạy. Có thể nói, kỳ nghệ cờ vây của hắn cũng tương đối cao, có thể theo kịp tốc độ đối thoại giữa hai người.
"Hay a... Không ngờ bé con kia đánh cờ, thế công bén nhọn như vậy, Cửu Nhật gặp được đối thủ rồi."
Quan Thập An cũng không ngừng theo sát bàn cờ cả hai, nhưng rất nhanh đã từ bỏ. Hắn nhiều nhất chỉ có thể xem như là kẻ yêu thích cờ vây, loại chuyện cao siêu như đánh cờ mồm hắn theo không kịp.
Ngũ Đóa Kim Hoa thì hoàn toàn không hiểu cờ vây, chỉ có thể ngồi tại chỗ lo lắng suông, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, phát hiện đệ tử Lam Tâm đường xung quanh đều nhíu mày, rõ ràng đang bị làm khó.
"Không được... Theo không kịp, quả nhiên cờ nghệ của Giang sư huynh rất tốt, khó trách lần nào lễ đường cũng muốn đánh cờ cùng hắn.”
Lúc này, Ninh Vĩ Chí của Lam Tâm đường mới mở mắt ra, thở một hơi, không ngừng xoa xoa huyệt thái dương.
Thừa dịp cơ hội này, Ngu Quy Miểu mở miệng hỏi:
"Sư huynh, đến cùng đánh cờ mồm khó tới cỡ nào a?"
Ninh Vĩ Chí nghe xong thì cười nói:
"Đánh cờ mồm không chỉ cần kỳ nghệ cực tốt, hơn nữa cần có trí nhớ siêu tốt, có thể nhớ kỹ từng bước một trên bàn cờ, phi thường cực khổ. Dù sao trong Lam Tâm đường cũng không có mấy đệ tử làm được.”
"A !"
Ngu Quy Miểu gật đầu, quay đầu lại nhìn bốn người khác một chút.
Sư huynh quả nhiên rất lợi hại!
Sau một nén nhang, trên khán đài chỉ còn hai người theo kịp tiết tấu của Giang Bắc Nhiên cùng Mộc Cửu Nhật.
Một là Mặc Hạ, còn lại là Ân Giang Hồng.
"Ai ! đáng tiếc a."
Trong lúc một đám tông chủ từ từ nhắm hai mắt lại, giả bộ như mình nghe hiểu thì Ân Giang Hồng đột nhiên thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận