Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 670: Nói Dối (1)

"Ta, ta, chúng ta..."
Đối mặt với câu hỏi của Giang Bắc Nhiên, năm đóa kim hoa run lẩy bẩy co lại thành một đoàn.
Sở dĩ các nàng cẩn thận như vậy là lo bị sư huynh biết, nhưng không ngờ hôm nay vừa ra khỏi cửa đã gặp phải chính chủ.
Liễu Tử Câm cảm giác được uy áp tinh thần của sư huynh ngày càng mạnh thì thân thể mềm mại nhịn không được run lẩy bẩy, khuôn mặt ửng hồng thở hổn hển cho thấy nàng vô cùng hưởng thụ giờ khắc này.
Lúc này chỉ nghe kẹt một tiếng, cửa phòng sau lưng năm đóa kim hoa từ từ mở ra, Lục Bạch Quy từ trong đi ra, hô:
"Tiểu Liễu sư muội, không phải ta kêu các ngươi tới lấy điểm tâm... Ai? Bắc Nhiên tới rồi a."
Nghe được sư huynh gọi, Giang Bắc Nhiên tạm thời thu hồi tinh thần lực, hành lễ với sư huynh:
"Gặp qua sư huynh."
"Không cần đa lễ."
Lục Bạch Quy nói xong thì liếc nhìn đám Liễu Tử Câm rồi nói:
"Mau vào lấy điểm tâm đi."
Nhưng lúc này đám Liễu Tử Câm căn bản không cách nào cử động, cũng không dám phát ra âm thanh, Phương Thu Dao ở bên cạnh thấy tình trạng không đúng thì vội ứng tiếng nói:
"A a, làm phiền Lục sư huynh."
Nói xong liền chạy vào phòng lấy điểm tâm các nàng để lại khi nãy ra.
Xong xuôi, Lục Bạch Quy mới cười nói:
"Được, làm phiền các ngươi đi một chuyến, nhớ trả lời ta sớm nhé.”
Phương Thu Dao nghe xong đầu tiên là sững sờ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng nói:
"A nha! Xin Lục sư huynh yên tâm! Chúng ta nhất định đi làm ngay, bảo đảm trong vòng ba ngày sẽ cho ngài câu trả lời chắc chắn."
Lục Bạch Quy hài lòng gật đầu:
"Được rồi, vậy đi nhanh đi."
"Vâng!"
Phương Thu Dao nói xong thì cấp tốc chạy về ôm tay Liễu Tử Câm nói với Giang Bắc Nhiên:
"Sư huynh, chúng ta còn việc phải làm, xin cáo từ trước."
Lúc này ba tỷ muội Ngu gia cũng kịp phản ứng, vội hành lễ nói.
"Chào sư huynh, hẹn gặp lại sư huynh."
Nhìn dáng vẻ năm người sốt ruột bận bịu, Giang Bắc Nhiên mỉm cười nói:
"Ân, đi thôi, trên đường cẩn thận chút."
Cười! ? Sư huynh cười! ?
Trong trí nhớ của năm đóa kim hoa, sư huynh rất ít khi cười, cho dù có cũng là cười khổ, cười ôn như như hôm nay vẫn là lần đầu tiên các nàng thấy.
Nhất thời, năm người nhìn có chút ngây dại.
Bất quá Liễu Tử Câm vẫn kịp phản ứng, lôi bốn người khác nói:
"Đi mau, đi mau, bằng không thì không kịp đâu."
"A a a, sư huynh, vậy chúng ta đi trước nha."
Nhìn năm người vội vã rời đi, Lục Bạch Quy cười lắc đầu, lần nữa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên nói:
"Tìm ta có việc gì?"
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu:
"Vâng, mấy ngày nữa ta sẽ phải đi xa nhà một chuyến nên tới nói với sư huynh ngài một tiếng."
"Lại phải đi?"
Lục Bạch Quy hơi kinh ngạc:
"Hiện tại ngươi còn bận hơn cả ta.”
"Ai, từ khi lên làm hoàng thượng tới nay bị không ít đại nhân vật để mắt tới, phiền phức cũng ngày càng nhiều hơn.”
"Đúng là người tài giỏi luôn có việc phải làm.”
Lục Bạch Quy nói xong thì thuận tay khép cửa phòng lại:
"Hôm nay không ngờ ngươi lại đến, mấy ngày nay trong đường có rất nhiều chuyện bận rộn, ta cũng không có cách, chỉ có thể kêu đám nha đầu kia tới giúp, các nàng cũng rất nhiệt tình.”
"Các nàng có thể giúp đỡ sư huynh cũng tốt thôi, nếu sư huynh bận rộn, ta cũng không quấy rầy nữa."
Lục Bạch Quy gật đầu, đáp:
"Ừ, đi đi, trước khi đi nói với ta một tiếng là được."
"Vâng, sư huynh bảo trọng."
Giang Bắc Nhiên chắp tay với sư huynh một cái rồi xoay người rời đi.
Trong Thủy Kính đường bên trong, năm người Liễu Tử Câm cuống quít trốn về vẫn còn chút chưa tỉnh hồn, ánh mắt tràn đầy bất an.
"Xong, xong rồi, để sư huynh biết chúng ta tới tìm Lục sư huynh, lần này xong thật rồi."
"Trước đừng hoảng hốt, chúng ta cũng đâu làm chuyện gì khác người, sư huynh nên... Ai nha, xong xong xong rồi!"
"Tử Câm tỷ, chúng ta nên giải thích thế nào với sư huynh đây?"
"Cứ nói trên đường đi chúng ta vô cùng gặp Lục sư huynh, hắn mời chúng ta tới uống chén trà mà thôi! ? Lục sư huynh làm người tốt như vậy khẳng định nguyện ý giúp chúng ta."
"Vậy không được! Nếu lại để cho sư huynh phát hiện Lục sư huynh phối hợp nói dối với chúng ta, chúng ta thật sự là chết chắc đó."
Lúc này Liễu Tử Câm mới hô:
"Thôi được rồi, trước hết đừng hoảng hốt, muốn dùng hoang ngôn giấu giếm sư huynh là chuyện không thể nào. Chúng ta vẫn nên thành thành thật thật đi xin lỗi đi, nói rõ mọi chuyện là được.”
Bốn người còn lại nghe xong, đầu tiên là im lặng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói.
"Tử Câm tỷ nói có lý."
Dù sao chỉ bằng năm người các nàng, dù là trói lại, buộc chung một chỗ cũng đấu không lại một đầu ngón tay của sư huynh, mưu toan dùng hoang ngôn lừa gạt sư huynh chỉ khiến sư huynh càng thêm tức giận mà thôi.
"Vậy chúng ta nên xin lỗi kiểu gì đây?”
Ngu Quy Miểu đâm đâm hai ngón tay hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận