Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 414: Đào Tuyết Phong

Đào phủ, Lệ An thành.
Tới nơi, bốn người Giang Bắc Nhiên được mời vào nhà ngồi, nha hoàn liên tục dâng trà lên.
Chỉ chốc lát sau, một công tử phong độ nhẹ nhàng mặc áo trắng đi vào phòng chính, Đào Anh Phát thì hấp tấp đi theo sau vị công tử áo trắng này.
"Ngươi chính là hoàng thượng?"
Công tử áo trắng thấy Giang Bắc Nhiên đang uống trà thì nói bằng giọng trêu tức.
Bất quá công tử áo trắng hỏi xong thì chẳng ai trả lời.
Công tử áo trắng nhíu mày, đi trước mặt đến Giang Bắc Nhiên:
"Hay cho một tân hoàng Thịnh quốc, chạy Đào phủ ta là muốn thế nào?"
Lúc này, Mộc Dao cản trước mặt Giang Bắc Nhiên:
"Bây giờ, chúng ta chỉ nghe chó sủa, không nghe thấy tiếng người, không biết tiếng chó sủa này từ đâu vọng tới?” "Hay cho một nha đầu miệng lưỡi bén nhọn! Bản công tử sẽ cho ngươi biết, đến cùng là cho ở đâu sủa!” Công tử áo trắng nói xong, huyền khí bỗng nhiên bạo phát quanh thân, là Đại Huyền Sư.
Thấy vị công tử áo trắng vừa vào cửa đã nói năng lỗ mãng, Giang Bắc Nhiên liền biết Đào Anh Phát dẫn hắn hồi phủ không phải để đàm luận mà để cầu viện binh.
Bất quá Giang Bắc Nhiên rất vui khi thấy loại khiêu khích này, dù sao ai động thủ trước thì người đó đuối lý, có lợi cho việc đàm phán phía sau.
Thấy đối phương là Đại Huyền Sư, Mộc Dao không chút sợ hãi, trực tiếp rút Sương Hoa Bảo Kiếm ra, huyền khí băng lam tuôn trào.
"Hừ! Chỉ là Huyền Sư cũng dám rút kiếm trước mặt bản công tử, muốn chết!"
Công tử áo trắng nói xong thì trực ngưng tụ huyền khí màu xem vào thân kiếm, cả người như cuồng phong cuốn về phía Mộc Dao.
"Ngã xuống."
Giang Bắc Nhiên nhỏ giọng nói, công tử áo trắng vốn khí thế kinh người trong nháy mắt ngã như chó đớp cớt, phát ra tiếng vang thật lớn!
Rất tốt, có hiệu quả với Đại Huyền Sư.
Mặc dù Giang Bắc Nhiên có 10.000 loại phương pháp có thể làm xấu mặt đối phương. Nhưng hắn muốn thử xem ngôn linh có tác dụng với Đại Huyền Sư không. Chẳng ngờ hiệu quả lại tốt thế.
Công tử áo trắng vô cùng mất mặt! Hắn phẫn nộ vội bò dậy, trừng mắt với Mộc Dao rồi hô:
"Ngươi dùng yêu pháp gì!"
Mộc Dao đâu hiểu gì:
"Tự ngươi ngã sấp xuống, liên quan gì đến ta?"
"Rất tốt, còn biết tà môn, ngươi đón chiêu tiếp theo của ta!” Công tử áo trắng nói xong thì xốc lại khí thế, nhảy lên thật cao, huyền khí màu xanh như gió xoáy bao bọc thân thể của hắn.
Khí thế một chiêu này còn đáng sợ hơn vừa rồi nhiều, Mộc Dao không thể khinh thường, chuẩn bị tùy thời đều có thể lấy pháp bảo hộ thân ra.
"Tật phong như..."
Trong lúc công tử áo trắng hô tên chiêu thức, Giang Bắc Nhiên lần nữa nói nhỏ:
"Té xuống."
Tiếp đó, một tiếng oanh lớn vang lên, công tử áo trắng té ngã, nện cho mặt đất thành một cái hố sâu.
Lần này, mọi người đều ngơ ngác, vừa rồi ngã có thể là bất cẩn, nhưng tới lần này thì rõ ràng là cố ý.
Công tử áo trắng chật vật đứng dậy, không dám nói gì nữa mà lùi về sau hai bước, thẫm nghĩ:
“Tên này quá tà môn, rõ ràng chỉ là Huyền Sư cảnh lại nắm giữ yêu pháp lợi hại như vậy, ta căn bản không biết gì đã trúng chiêu.” Mà Mộc Dao cũng chẳng khác đối phương là bao, con hàng này là Đại Huyền Sư hàng thật giá thật, hai lần ra chiêu đều trên cơ nàng, khiến nàng tưởng phải lấy pháp bảo Huyền cấp cha lớn cho ra mới thắng được, ai dè đối phương như mất trí, toàn làm chuyện ngu xuẩn.
"Đại ca, ngươi không sao chứ?"
Đào Anh Phát liền vội tiến lên đỡ lấy huynh trưởng.
"Không sao."
Công tử áo trắng khoát khoát tay.
Đây cũng không phải hắn cậy mạnh, hai lần ngã xuống vừa rồi thật sự rất bình thường, hắn không cảm thấy có bất kỳ huyền lực gì cả, cứ như cao nhân đang đùa giỡn tiểu bối vậy.
Đào Anh Phát bình tĩnh lại, bớt phách lối đi nhiều, hắn nhìn Mộc Dao:
"Không biết cô nương là cao đồ của tông môn nào?"
"Phi! Ai là cao đồ tông môn hả. Nghe cho kỹ đây, bản cô nương chính là giáo đồ Linh Long giáo."
Linh Long giáo...
Đào Anh Phát nghe xong thì thiếu chút phát hoảng, nói đùa gì vậy... Linh Long giáo là ma giáo do Ân Giang Hồng, cường giả Huyền Tông cấp làm chủ, họ sao dám chọc tới.
Dù nghe nói tân hoàng lần này được hắc bạch lưỡng đạo chống lên, nhưng không ngờ Ân Giang Hồng lại để đệ tử trong giáo tới làm hộ vệ cho tân hoàng... Không cho tân hoàng mặt mũi chính là không nể mặt Ân Giang Hồng rồi... .
Mặc dù trong lòng rất khó chịu, dù sao trước giờ triều đình Thịnh quốc chưa từng dám nhúng tay vào chuyện tông môn. Nhưng đứng trước thực lực mà nói, giáo đồ Linh Long giáo không chỉ lợi hại hơn họ mà bối cảnh còn hung ác hơn nhiều.
Hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, tạm thời nhịn xuống. Đợi có dịp nói lại cho Đường tông chủ, ta không tin tiểu hoàng đế này thật có thể khiến tông môn nhượng bộ triều đình.
Công tử áo trắng ráng nhịn, nói thầm hai câu với Đào Anh Phát, chờ đối phương rời đi mới thu kiếm chắp tay với Mộc Dao:
"Nguyên lai là đệ tử Ân giáo chủ, thất kính thất kính, vừa rồi xá đệ không nghe rõ nên tạo ra hiểu lầm, xin mấy vị tha cho."
Thấy đối phương sợ, Mộc Dao cũng thu hồi Sương Hoa Bảo Kiếm của mình, thối lui đến sau lưng Giang Bắc Nhiên.
Công tử áo trắng đã rõ tân hoàng này là ai, tiến lên hành lễ:
"Vừa rồi chiêu đãi không chu đáo, tại hạ xin bồi lễ với hoàng thượng."
"Đã là hiểu lầm, vậy để nó qua đi, công tử là người đại diện Đào phủ ra nói chuyện sao?"
"Không, chỉ là gia phụ hiện không ở nhà, tại hạ thay mặt quản lý. Tại hạ họ Đào, tên Tuyết Phong, chính là con trai trưởng của Đào gia."
"Thì ra là thế, vậy ngươi hẳn nghe đệ đệ ngươi nói lý do trẫm tới đây.” Đào Tuyết Phong gật đầu, ngồi lên chủ vị nói:
"Chỉ là hình như hoàng thượng hiểu lầm gì rồi, công nhân trên quặng mỏ đều là tự nguyện tới làm việc nhận tiền, không tính là phạm pháp a?"
Anh nông dân đứng bên cạnh nghe xong gấp gáp cầm cành cỏ hô lên:
“Cái tên súc vật này! Rõ ràng các ngươi bắt ép chúng ta! Sao bây giờ thành nhân công rồi! Lão tử xiên chết ngươi!” Nói xong, anh nông dân cầm ngọn cỏ đâm Đào Tuyết Phong, đâm xong vẫn không quên nhìn về phía Giang Bắc Nhiên giải thích:
"Hoàng thượng! Ngài không thể tin tưởng ác nhân này, tên tiểu bạch kiểm này cũng không phải thứ tốt lành gì!"
Trấn an anh nông dân kia hai câu, Giang Bắc Nhiên nhìn Đào Tuyết Phong hỏi:
"Như vậy, có thể để ta tới quặng mỏ hỏi chuyện những công nhân kia một chút không. Nếu bọn họ thật sự tự nguyện, trẫm liền sẽ không hỏi tới việc này nữa. Nếu ngược lại, xin Đào công tử thả họ về thôn của mình được chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận