Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 173: Trận Trong Trận

"Vâng!” Trả lời xong, Ngô Thanh Sách suy nghĩ gì đó rồi nói thêm:
"Bất quá có khả năng đại đa số tông chủ không có hứng thú với hội đấu giá, để đệ tử trong tông tới tham dự như ta không?” Giang Bắc Nhiên lấy một quả táo đỏ, cắn một miếng, cười nói:
"Ai nói tông chủ đưa lệnh bài cho ngươi thì hắn không tới?"
"Ý của sư huynh là..."
Vừa nghĩ tới lát nữa sẽ phải cạnh tranh cùng tông chủ nhà mình, da đầu Ngô Thanh Sách càng thêm tê dại.
Nhưng rất nhanh hắn đã nghi ngờ:
"Vậy tại sao tông chủ không dẫn ta đi cùng mà cho ta riêng một tấm lệnh bài?” Giang Bắc Nhiên lườm Ngô Thanh Sách một chút:
"Đó là cho ngươi cơ hội lựa chọn, phòng đấu giá hôm nay hẳn có không ít trân bảo, có thể tới mở mang tầm hiểu biết thì tốt, cơ mà tâm tính không tốt, chỉ được nhìn bảo vật từ xa mà không có được, hẳn trong lòng sẽ rất khó chịu.” Mắt thấy Ngô Thanh Sách cúi đầu trầm tư, Giang Bắc Nhiên nói tiếp:
"Ngày mai tông chủ nhất định sẽ hỏi ngươi hôm nay có tới hội đấu giá không, cũng tiện thể quan sát biểu hiện của ngươi."
Lần này Ngô Thanh Sách đã hiểu, hắn như bừng tỉnh đại ngộ:
"Nếu biểu hiện của ta phập phồng không yên, tông chủ sẽ không bồi dưỡng ta nữa?"
Lại cắn miệng cây táo hồng, Giang Bắc Nhiên cười một tiếng:
"Cũng chưa chắc, tâm tính khác nhau có cách bồi dưỡng khác nhau. Nếu ngươi ưa thích trân bảo, tông chủ sẽ dùng trân bảo làm phần thưởng khích lệ ngươi. Dù sao ưa thích trân bảo cũng không phải chuyện sai gì, chỉ cần biết điều độ là được."
"Cái kia... Sư huynh cảm thấy ngày mai tông chủ hỏi ta, ta nên trả lời thế nào?"
"Bình thường ta dạy ngươi thế nào?"
Ngô Thanh Sách suy nghĩ một lát rồi đáp:
"Nghe theo nội tâm của mình!"
"Không sai."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì ném hạt táo còn thừa vào thùng rác bên cạnh, đứng lên đi về phía trước.
Xuân phân tam cửu sáu... Dương Độn đi, đông chí ở quẻ khảm số ba, đối ứng bảy bính thủy cùng trụ trời, rất tinh xảo.
Nghĩ xong, Giang Bắc Nhiên hô:
"Thanh Sách."
"Đến ngay đây."
Ngô Thanh Sách lập tức trả lời.
"Sang đây xem đi, nói ta biết tấm ván gỗ này được khắc trận gì."
Đầu tiên Ngô Thanh Sách bày ra biểu lộ tuyệt vọng, sau đó ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên, nhìn chằm chằm tấm ván gỗ nhìn một hồi lâu.
"Không sao, hôm nay tâm tình ta tốt, ngươi cứ tùy tiện đáp đi."
Giang Bắc Nhiên khẽ cười nói.
"Cái này... Mấy phòng đấu giá ta từng tới, trên ván gỗ đều khắc Thiên Nhãn Trận, có thể xuyên qua ván gỗ nhìn ra ngoài, nhưng cái này hình như đã được cải tiến."
"Đây Thiên Nhãn Trận có Địa Tạng Trận, không chỉ có thể nhìn thấy bên ngoài, lại có thể che giấu khí tức một người trên diện rộng, khiến người khác khó lòng cảm ứng được ngươi.” "Địa Tạng trận..."
Ngô Thanh Sách nháy mắt hai lần:
"Địa Tạng trận được bày thế nào?"
Ngô Thanh Sách nói xong thì kìm lòng không được co cổ lại, nhưng lần này sư huynh thật đúng không gõ trán hắn nữa.
"Cho tới bây giờ, trận pháp đều là hình tùy ý động, người bày trận này thật sự là cao nhân. Trận pháp không chỉ khó bị phá giải, lại có tác dụng lợi hại hơn trận pháp bình thường khác.” Nếu không phải xung quanh đều là đại lão, Giang Bắc Nhiên thật muốn thử giải đại trận hỗn hợp này, không phải ghen ghét muốn phá, thuần túy chỉ là hứng thú mà thôi.
Trong lúc Giang Bắc Nhiên vẫn đang cẩn thận nghiên cứu lúc, đường vân trận pháp trên ván gỗ đột nhiên phát ra ánh sáng trắng, sau đó tấm gỗ bỗng trở nên trong suốt, có thể nhìn ra ngoài, chỉ là bên ngoài đen kịt, không thấy được gì.
Ngô Thanh Sách kinh hô:
"Sư huynh, quả nhiên Thiên Nhãn Trận nơi này tốt hơn những phòng đấu giá khác rất nhiều."
"Đồ của đệ nhất tông tự nhiên không thể so với yên chi tục phấn bên ngoài, ngồi xuống đi, sắp bắt đầu rồi."
Giang Bắc Nhiên vừa ngồi lại ghế bành thì phát hiện bên ngoài có vô số đèn lồng cùng đèn trường minh sáng lên. Trong nháy mắt, nguyên phòng đấu giá vốn đen kịt nay đèn đuốc sáng trưng.
Tiếp đó, vô số cánh hoa màu cam rơi xuống, tiếng nhạc vang lên, mấy chục thiếu nữ mặc đồ xanh không ngừng tấu nhạc khí giữa phòng đấu giá.
Loè loẹt...
Dù Giang Bắc Nhiên chưa từng tới phòng đấu giá nhưng vẫn biết mở màn thế này thì quá lòe loẹt rồi.
Vị Quan tông chủ này thật sự rất thích khoe khoang a.
Trong tiếng nhạc, một nữ tử trẻ tuổi cầm cái cân nhỏ đi tới chính giữa, dùng huyền khí khuếch đại âm thanh:
"Rơi điệp hương hoa dẫn thải vũ, đặt bút nghe được Mặc Hương Ca."
"Hoan nghênh các vị đại giá quang lâm tối nay, chủ trì đêm nay là Đấu Giá sư Lâm Niệm Sam ta."
Nói xong bái một cái.
Ân... Thú vị Làm một người chủ trì không thấy được người xem, có thể nói biểu hiện của vị này khá tốt.
Dưới tiếng nhạc, Lâm Niệm Sam nói vài lời dạo đầu rồi bắt đầu nói vào vấn đề chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận