Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 883: Quá Ngon A !

Về phần Giang Bắc Nhiên làm sao tới Thi gia, Kế Tử Thạch hoàn toàn không rõ.
Cho nên, hắn chỉ có thể dựa theo tư duy theo quán tính mà suy đoán. Trước kia khi còn ở huyền phường, hắn từng nghe nói Thi gia thường chiêu nhân tài vào tộc bằng hình thức tuyển con rể.
Mà nhân tài xuất sắc như Giang đại sư được Thi gia mời chào, Kế Tử Thạch không ngoài ý muốn.
Cho nên hắn vẫn cảm thấy Giang đại sư khẳng định vào Thi gia với thân phận là vị hôn phu của Thi tiểu thư.
Nhưng dựa vào biểu hiện ngày thường của hai người này, Kế Tử Thạch thật sự không nhìn ra hai người họ là một đôi vợ chồng.
Nhưng hiện tại hắn thấy Thi tiểu thư như nữ chủ nhân, Kế Tử Thạch không khỏi nghĩ có khi nào hắn đoán sai không.
Giang đại sư Vừa nghĩ tới Giang đại sư tu vi so với hắn còn thấp, lại dựa vào quá cứng huyền nghệ trình độ ở rể Đồng quốc một trong tứ đại gia tộc, đảm nhiệm Bích Tiêu hội lĩnh đội, cưới Thi gia mỹ lệ đại tiểu thư, đơn giản để cho người ta hâm mộ hỏng.
'Ai nói chỉ có tu vi tài cao có thể trở nên nổi bật, ta cũng nhất định phải cố gắng đề cao thuật luyện đan, giống như Giang đại sư đi đến nhân sinh đỉnh phong!' Ăn gà tê cay sẽ phải vừa ăn vừa quạt gió vào miệng.
Từ tướng ăn của Thi Phương Lan có thể thấy được nàng đang rất cay.
"Ăn ngon, ăn ngon, lần này còn ngon hơn so với lần trước nữa."
Thi Phượng Lan vừa nói vừa cạp một miếng thịt gà lớn, bên khóe miệng rỉ mỡ.
So với gà tê cay Giang Bắc Nhiên từng làm trong sơn động lần trước, gà tê cay lần này Thi Phượng Lan ăn, da gà có hơi vàng, thịt gà trắng muốt, hương khí nồng đậm.
Hương vị thật sự không khiến nàng thất vọng.
Nước canh gà có màu sắc trong trẻo, không chút dầu mỡ gì, mùi vị tinh khiết nhưng vẫn nồng đậm và tươi cay, nhưng sau vị canh là vị ngon khiến Thi Phương Lan không thể ngừng ăn.
Biết Thi Phượng Lan ăn cay được, Giang Bắc Nhiên đặc biệt làm một mâm gà tê cay thật lớn cho nàng, mà phần của hắn thì chỉ chừng một chén vừa.
Giang Bắc Nhiên nhìn Thi Phương Lan ăn sạch mâm gà tê cay, vừa nói với Kế Tử Thạch ngồi bên cạnh:
“Ngươi không ăn thử à?”
Kế Tử Thạch nghe xong thì nuốt nước miếng một cái, theo bản năng muốn trả lời, không cần, ta đã ăn rồi.
Nhưng mùi thơm kết hợp giữa đậu hũ ma bà và gà tê cay khiến hắn không ngừng nuốt nước bọt, hai chữ không cần làm thế nào cũng chẳng nói ra miệng được.
"Muốn ăn thì tự động đũa đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong liền bưng bát cơm lên, kẹp khối thịt gà bỏ vào trong miệng.
Ngọt, cay, tươi, nồng, bốn loại vị giác luân phiên xen kẽ.
Hai cái trước là vị giác mà hai cái sau là khứu giác, bốn loại cảm giác hòa trộn, dù là ăn hay hít thở cũng cảm nhận được hương vị luân chuyển.
'Ân, quả nhiên gà được cho Long Trảo Túc nấu lên có mùi thơm thật đặc trưng, ăn ngon ghê.’ Địa bàn Thi gia lớn như vậy, tất nhiên cũng có nông trường tư nhân. Nguyên liệu nấu ăn cao cấp phù hợp với đại gia tộc, vì thế thỉnh thoảng Giang Bắc Nhiên sẽ tới đó đi dạo, xem có nguyên liệu nấu ăn thượng đẳng gì không.
Mà Bạch Dương Vũ Kê chính là mỹ vị cực phẩm mà Giang Bắc Nhiên tìm được trong cái nông trại kia.
Nghe quản lý chuồng gà nói, Bạch Dương Vũ Kê là dị thú được sinh ra bởi dị thú và gia cầm, vì vậy bẩm sinh biết hấp thụ linh khí, khiến chất thịt của nó ăn ngon hơn thịt gà bình thường nhiều.
Mặt khác, việc quan trọng nhất trong quá trình nuôi dưỡng Bạch Dương Vũ là đồ ăn. Nếu cho Bạch Dương Vũ Kê ăn Long Trảo Túc sẽ khiến thịt cảm nó ăn cực kỳ ngon!
Mà nguyên liệu nấu ăn trân quý này bình thường chỉ dùng cho trung và cao tầng Thi gia ăn mà thôi. Cơ mà Giang Bắc Nhiên đã mở miệng, Thi Hoằng Phương lập tức cho hắn quyền hạn này, khiến có hắn có thích lấy gà ăn lúc nào thì lấy, chỉ là đừng quá mức là được.
Từ đó về sau, nông trường trở thành nơi thường lui tới thứ hai sau huyền phường của Giang Bắc Nhiên.
Giang Bắc Nhiên từng hưởng qua thịt gà ngon nghẻ nên rất biết cách phối vị, hắn gắp một miếng thịt gà kèm theo một phần hành tây trắng bỏ vào trong miệng.
Vị trong trẻo của hành tây kết hợp với độ cay nồng cùng nước canh tinh khiết khiến vị tươi của thịt gà càng thêm nổi bật.
Thanh âm nhai nuốt chậm rãi vang lên, Giang Bắc Nhiên cực kỳ hưởng thị thời khắc này!
Kế Tử Thạch ngồi bên cạnh thấy mâm gà tê cay sắp chui hết vào bụng Thi tiểu thư rốt cục cũng kiềm lòng không đặc mà duỗi đũa ra gắp một khối thịt gà để vào trong bát.
Thấy hai người còn lại không ai chú ý tới mình, Kế Tử Thạch gắp khối thịt lên bỏ vào trong miệng.
'Cái này... quá ngon rồi!' Kế Tử Thạch vốn tưởng đồ ăn Thi gia đã là mỹ vị nhân gian, nhưng so ra với phần thịt này thì thật sự chẳng là cái gì!
Bạn cần đăng nhập để bình luận