Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 796: Thi Ngữ Đồng Có Gì Đặc Biệt?

"Ngươi ăn nhiều rồi, còn lại là của ta! Của ta!"
"Nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết. Hắc hắc, của ta!"
Nhìn hai nữ cướp cái nồi tới quên trời quên đất, Giang Bắc Nhiên đứng dậy lấy thêm nguyên liệu nấu ăn từ trong Càn Khôn giới ra.
Thi Gia Mộ xem xong thì hai mắt lập tức sáng lên:
"Đại thúc, ngươi còn tính làm thêm đồ ngon hả?"
"Làm chút điểm tâm ngọt."
"Điểm tâm ngọt!"
Thi Phượng Lan không để ý tới đồ ăn nữa mà đi về phía Giang Bắc Nhiên hỏi:
"Là bánh đậu xanh sao? Hay sữa béo chưng đường, ta biết rồi! Là bánh hoa mai đúng không!"
"Đợi ta làm xong ngươi sẽ biết."
Nghe Thi Phượng Lan nhắc tới tên mấy món điểm tâm mình chưa nghe tới, Thi Gia Mộ không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Sở dĩ hiện tại mỗi ngày nàng đều chạy tới Vạn Hoa cốc, trừ đánh bài thì nguyên nhân lớn nhất là vì đồ ăn đại thúc làm thật sự quá ngon.
Sau khi ăn qua đồ ăn đại thúc làm, nàng ăn thứ khác không còn cảm giác gì nữa, không đủ ghiền a.
Giang Bắc Nhiên đổ bột mì vào chén, vừa làm điểm tâm vừa hỏi Thi Gia Mộ:
"Trước đó, Thánh Hiền nhà các ngươi đã nói có mười lăm danh ngạch, những người còn lại của Thi gia là ai?"
Thi Gia Mộ đang muốn nếm thử bánh hoa mai, đột nhiên nghe được câu hỏi của Giang Bắc Nhiên thì có chút sửng sốt đáp:
"Vẫn chưa xác định được."
'Phốc phốc.' Giang Bắc Nhiên thiếu chút phun cơm. Thì ra hắn là người đầu tiên bị lọt hố a.
Giang Bắc Nhiên cố nén không chửi mà hỏi:
“Khi nào Bích Tiêu hội bắt đầu?"
"Đầu tháng sau."
"Vậy không phải chỉ còn lại hai tuần à, sao vẫn chưa xác định đủ người?"
"Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên ta phải từ từ chọn rồi."
Nghe xong câu trả lời này, rốt cuộc Giang Bắc Nhiên cũng biết ý nghĩa của hai chữ ‘đội trưởng’, quyền lực cũng không nhỏ a.
"Tất cả mọi người trong danh sách đều do ngươi chọn à?"
"Đương nhiên."
"Cho ta xem chút đi."
"Đây là cơ mật!"
"Vậy ngươi đừng có ăn."
"Được rồi, nể tình ngươi là phó đội trưởng, ta phá lệ cho ngươi xem một chút cũng được."
Giang Bắc Nhiên dừng vò mì lại rồi nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn Thi Gia Mộ hỏi:
"Ngươi nói ai là phó đội trưởng?"
Nhìn dáng vẻ tươi cười ‘hiền lành’ của Giang Bắc Nhiên, Thi Gia Mộ vùng vẫy một hồi rồi mỉm cười nói:
"Chỉ đùa chút thôi, chỉ đùa chút thôi."
Nói xong nàng đưa cho Giang Bắc Nhiên một danh sách:
"Hiện tại ta có mười tám ứng cử viên, mười bốn người trong tộc, bốn người khác họ, thực lực đều từ Huyền Vương ngũ giai trở lên."
Giang Bắc Nhiên cảm thấy đường đường là Thi gia, Huyền Vương đỉnh phong hẳn sẽ không thiếu, cho nên Huyền Vương ngũ giai lại được chọn trúng chứng tỏ có sự đặc biệt riêng.
Sau nửa canh giờ, Giang Bắc Nhiên đặt ‘mật hoa xốp giòn’ lên bàn.
Đợi Giang Bắc Nhiên đi rồi, hai nữa mới cầm lấy một khối bỏ vào miệng, sau đó như hổ đói vồ mồi liên tục ăn.
"Răng rắc."
Âm thanh giòn vang có thể nói là ‘kinh động mười dặm’.
"Ăn ngon!"
Thi Phượng Lan và Thi Gia Mộ cùng hô.
"Răng rắc, răng rắc, răng rắc!"
Thi Phương Lan nuốt một khối bánh vào bụng, vừa nhai miếng tiếp theo vừa hỏi:
"Tiểu Bắc Nhiên, cái này tên gì? Làm sao làm được vậy?” Giang Bắc Nhiên đang từ từ thưởng thức mật hoa xốp giòn rồi đáp:
“Tên là mật hoa xốp giòn, dùng bột nhào với mật ong và bơ, sau đó nhào cùng hạt vừng rồi nấu ra."
"Ăn rất ngon."
Thi Gia Mộ vừa nhai rôm rốp vừa nói.
"Yêu Yêu Nhi! Sao ngươi có thể cùng một lúc ăn hai miếng chứ! Hừ, ta sẽ ăn cùng lúc ba miếng cho ngươi coi!"
"Răng rắc."
Giang Bắc Nhiên ăn một khối bánh thì bỗng thấy một cái tên quen thuộc trên danh sách.
Thi Ngữ Đồng.
Lần đầu Giang Bắc Nhiên thấy thiếu nữ nhí nha nhí nhảnh này đã điều tra tu vi của nàng ngay, là Huyền Vương cửu giai.
Chỉ là khi đó Giang Bắc Nhiên đã sớm có thói quen đừng nhìn tuổi tác mà đoán tu vi, vì vậy cũng chẳng quá ngạc nhiên.
"Thi Ngữ Đồng này có gì đặc biệt."
Giang Bắc Nhiên vừa ăn mật hoa xốp giòn vừa hỏi.
"Ngươi nói Đồng Đồng à?"
Thi Gia Mộ vừa ăn điểm tâm vừa nói:
"Năng lực nhận biết của nàng đặc biệt lợi hại, mỗi lần sắp gặp nguy hiểm đều có thể sớm tránh đi, nếu không có gì ngoài ý muốn, ta khẳng định sẽ kéo nàng vào đội."
'Năng lực nhận biết...' Giang Bắc Nhiên nghĩ tới việc Thi Ngữ Đồng từng nói mình thích xem, hắn không khỏi hoài nghi trên phương diện này có lẽ nàng đã có thành tựu nhất định, bằng khôn thì chắc chắn là thể chất đặc thù gì đó.
Thấy Giang Bắc Nhiên trầm mặc, Thi Gia Mộ thuận miệng hỏi:
"Đại thúc, ngươi biết nàng a?"
"Không biết."
"Nha."
Xem xong danh sách người ứng tuyển, Giang Bắc Nhiên trả danh sách cho Thi Gia Mộ:
"Quyết định ai vào được đội thuộc về ta."
"Dựa vào cái gì!"
Thi Gia Mộ lập tức hô.
"Bằng việc ngươi thiếu nợ ta."
"Ta!"
Thi Gia Mộ lại dùng sức cắn một miếng mật hoa xốp giòn:
"Thuộc về ngươi thì thuộc về ngươi, ta còn đỡ lo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận