Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 610: Bề Tôi Trung Thành

Dưới ánh nhìn soi mói của Lâm Du Nhạn, Lâm Thi Uẩn vừa húp cháo vừa hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Hôm qua ta đã muốn hỏi, sao các ngươi tìm được ta?"
Giang Bắc Nhiên nhấp một hớp cháo rồi nói lại một lần.
"Vậy mà các ngươi cũng đoán được.....” Lâm Thi Uẩn cảm khái nhẹ gật đầu.
Giang Bắc Nhiên đặt cái chén không qua một bên, đưa một khối lệnh bài cho Lâm Thi Uẩn rồi nói:
"Đây là của ngươi a?"
"Đúng rồi!"
Lâm Thi Uẩn ngạc nhiên gật đầu:
"Ngươi lấy được từ trên người bọn họ sao?"
"Ừm."
Giang Bắc Nhiên gật gật đầu.
Lâm Thi Uẩn nhận lấy lệnh bài rồi thở phào nhẹ nhõm:
"Thật cám ơn."
Nói xong nàng bỗng thở dài:
"Cũng do ta nhất thời chủ quan, bị chúng đoạt đi, bằng không cũng chẳng chật vật thế này.” Giang Bắc Nhiên biết lệnh bài này không chỉ có công năng truyền âm, nếu nàng có cơ hội gọi người, đám tán tu này đã sớm bị nghiền tới xương cốt thành tro.
"Đây, còn ngươi nữa."
Giang Bắc Nhiên đưa một khối khác lệnh bài khác cho Lâm Du Nhạn.
Lâm Du Nhạn đưa tay tiếp lấy, có chút xấu hổ nói:
"Đa tạ sư huynh."
Cô cô và chất nữ cùng bị người khác đoạt lệnh bài cũng xem như tương đương mất mặt.
"A, còn có ta nữa."
Giang Bắc Nhiên lại trả khối lệnh bài của mình cho Lâm Du Nhạn.
Lâm Thi Uẩn thấy thế thì sững sờ, vừa định mở miệng hỏi vì sao Lâm Du Nhạn tín vật Lâm gia cho ngoại nhân, nhưng nàng cảm thấy đây nhất định là vì cứu nàng nên không hỏi nữa.
"Sư huynh, nếu không ngươi cứ giữ lấy đi, dù sao..."
"Không cần, lấy về đi."
Giang Bắc Nhiên quả quyết cự tuyệt.
Dù lệnh bài này dùng rất tiện nhưng từ biểu tình khiếp sợ vừa rồi của Lâm Thi Uẩn, hắn biết khối lệnh bài này tương đối quan trọng với người Lâm gia, giữ tại chỉ thêm phiền phức.
Lâm Du Nhạn có chút thất vọng há to miệng, vốn muốn sư huynh giữ lệnh bài để cả hai có cơ hội trò chuyện nhiều hơn, nhưng thấy ánh mắt cự tuyệt rõ ràng của sư huynh, nàng quyết định cất đi.
Một màn này rơi vào mắt Lâm Thi Uẩn khiến nàng ta hiểu ra vấn đề.
Thì ra vẫn chưa phải cháu rể của ta a... Nha đầu ngốc này là tương tư đơn phương?
Lâm Thi Uẩn vốn cảm thấy Lâm Du Nhạn là đại tiểu thư Lâm gia, dáng dấp lại quốc sắc thiên hương, nam nhân được con bé coi trọng, con bé chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là đối phương sẽ bất chấp đi theo rồi.
Nghĩ tới đây, Lâm Thi Uẩn không khỏi nhìn Giang Bắc Nhiên thêm một lúc, suy nghĩ về lời nói kỳ quái hôm qua của đối phương.....
Chỉ là nam nhân này có hơi..... dùng cách bình thường hẳn không theo đuổi được hắn đâu.
Giang Bắc Nhiên trả lệnh bài cho chủ cũ xong thì nhìn hai người còn lại:
"Các ngươi còn chuyện gì cần làm ở Kỳ quốc không?” Lâm Du Nhạn lập tức lắc đầu:
"Không có."
Lâm Thi Uẩn chần chừ một lát cũng gật đầu:
"Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, ta còn tính tìm kiếm bí cảnh ở Ngũ Lý câu xong sẽ trở về, cho nên..."
Lâm Thi Uẩn nói xong thì đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngũ Lý câu ở phía xa, thở dài:
"Ngũ Lý câu đã hai lần xảy ra dị tượng, lần thứ hai có thiên thủy là ta tận mắt nhìn thấy, thực sự không có đạo lý gì tìm không ra bí cảnh a."
"Có lẽ nơi này đang chờ một người hữu duyên đi."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì ngẩng đầu nhìn Tiểu Thất có chút rục rịch, mỉm cười nói:
"Thế nào, muốn vào thử không?"
Tiểu Thất gãi gãi đầu rồi đáp:
"Không dám giấu giếm Vương đại ca, tiểu đệ... Tiểu đệ xác thực muốn thử một chút."
Giang Bắc Nhiên nghe xong thì nói:
"Nếu muốn đi thì chúng ta đi."
Tiểu Thất nghe xong lập tức muốn quỳ cám ơn Giang Bắc Nhiên, nhưng nhớ lại Vương đại ca không thích bộ dáng này, lập tức đổi thành quỳ một gối:
"Vương đại ca có ân tái tạo với ta, Hàn Đại Thành ta ở đây lập lời thề, phụng bồi ngài là chủ thượng, không rời ngự tiền, không tuân chiếu mệnh, dùng lời thề để chứng minh lòng trung thành của ta!” "Đứng lên đi, những lời này để ở trong lòng là được."
"Vâng!"
Tiểu Thất dùng sức đánh vào ngực một chút rồi chậm rãi đứng lên.
"Đi thôi, tới Ngũ Lý câu xem thử."
Giang Bắc Nhiên đứng lên, dẫn đầu đi trước.
Vì Ngũ Lý câu từng bị tán tu Thiên Mã rào lại nên hiện tại không có ai trong đó cả.
"Phong cảnh nơi này cũng không tệ."
Giang Bắc Nhiên đi dạo trong Ngũ Lý câu, thưởng thức lá rụng và hồ nước thì có chút hứng thú nói. Lúc đó Tiểu Thất bỗng dừng bước, nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
Không phải chứ...
Khóe miệng Giang Bắc Nhiên co rúm hai lần, mở miệng nói:
"Tiểu Thất, sao thế?"
Nghe Vương đại ca kêu mình, Tiểu Thất mới ngẩng đầu nhìn sang.
Bấy giờ, Giang Bắc Nhiên không khỏi nhíu mày.
Chỉ thấy không gian phía sau Tiểu Thất điên cuồng xoay chuyển.
"Vương đại ca... Ta thật là khó chịu, cứu..."
Tiểu Thất cảm thấy trời đất quay cuồng cố gắng chống đỡ vươn tay về phía Giang Bắc Nhiên, chưa nói hết câu đã ngất ngay tại chỗ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận