Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 61: Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ

Giang Bắc Nhiên mừng rỡ tiếp tục gia tốc, bay về phía Tập Phú thôn.
Chỉ trong một nén hương, Giang Bắc Nhiên cũng đã đáp xuống trước hang động của đám tạc nhân bắt cóc hài tử, đi tới phía sau núi.
"Toa lạp lạp..."
Đẩy một lùm cây ra, Giang Bắc Nhiên quan sát đến dấu vết lưu lại gần đó.
Độ ẩm trong rừng cây này khá cao, đường đi cũng tốt hơn bên ngoài, hẳn đúng đường tên kia nói rồi.
Kết quả trong khi Giang Bắc Nhiên đi đường, manh mối và vết tích không ngừng xuất hiện.
"Rống!"
Giang Bắc Nhiên vòng qua đại thụ, đang muốn tiếp tục đi về phía trước thì thấy một cái Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ gào thét hướng về phía hắn, đôi con ngươi co lại thành đường thẳng, chăm chú nhìn Giang Bắc Nhiên, sinh vật lạ từ bên ngoài xâm nhập vào địa bàn của nó.
"Đi đi đi, đừng đến phiền ta."
Giang Bắc Nhiên không nhịn được dùng tay xua xua lão hổ như xua chó.
Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ không khỏi sững sờ, ngay sau đó nó cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương, rống lên một tiếng càng thêm khí thế hơn vừa rồi.
"Rống!"
Thấy Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ làm tư thế chuẩn bị chụp mồi, Giang Bắc Nhiên đầu tiên thở dài, sau đó quay đầu hai mắt nhìn chằm chằm nó, đột nhiên trừng một cái.
"Meo..."
Trong nháy mắt, Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ không còn khí thế, vừa rụt cổ lại vừa cố gắng lùi lại.
Ai , thôi đi… Nếu đổi thành lão hổ hẳn đã lặng lẽ vây sau lưng, tùy thời đánh lén mới đúng. Con hàng này có chút khờ a, chẳng lẽ là do thanh niên đầu lĩnh nuôi ở đây để dọa người lên núi?
Ngẫm lại cũng rất có khả năng, Giang Bắc Nhiên lập tức đuổi theo.
Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ đang rút lui thấy Giang Bắc Nhiên đuổi theo, trong nháy mắt như muốn nổ tung, quay người chạy hùng hục!
Nhưng nó vừa xoay người đã phát hiện Giang Bắc Nhiên tới trước mặt nó rồi.
"Ngao! ! !"
Lần này, Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ bị hù tới nhảy dựng lên, đứng thẳng bằng hai chân sau, đôi mắt to tròn tràn đầy hoảng sợ.
"Đừng sợ, ta có chút việc muốn hỏi ngươi."
Giang Bắc Nhiên tiến về phía trước một bước, sờ cằm Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ:
"Đến, ngồi xuống trước, chúng ta từ từ trò chuyện."
Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ được sờ cầm không dám loạn động chút nào, cứ thế nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên.
Ai, chỉ có một điểm câu thông với động vật quả nhiên không dùng được. Điểm tuộc tính này còn hiếm hơn so với trệ không nữa, không biết khi nào mới có thể kiếm thêm.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái, lần nữa chăm chú nhìn Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ đang căng thẳng:
"Ngồi xuống đi, ta không muốn nói lần thứ ba."
Đại khái vì dục vọng cầu sinh mãnh liệt, Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ dù nghe không hiểu Giang Bắc Nhiên đang nói gì nhưng hai chân bỗng quỳ xuống, sau đó khép chân trước lại, làm động tác quỳ lạy Giang Bắc Nhiên.
… Lão hổ xem như cũng là loài động vật thông minh nhất trong họ mèo. Cho nên khi Giang Bắc Nhiên giao lưu với nó chừng 10 phút, Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ tuy vẫn còn dấu chấm hỏi đầy đầu dẫn Giang Bắc Nhiên tới dưới một gốc cây ô-liu.
"Ngao."
Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ duỗi móng vuốt ra, chỉ chỉ vào một vị trí nhìn sơ là biết đất đai bị đào xới như vừa chôn thứ gì đó.
"Ừm, biểu hiện rất tốt."
Giang Bắc Nhiên vươn tay sờ lên cái đầu to của Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ.
"Ô..."
Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ gầm gừ hưởng thụ, nó cố cọ đầu lên tay Giang Bắc Nhiên.
"Ngoan, qua bên kia chơi đi."
Đẩy Điếu Tình Bạch Ngạch Hổ ra, Giang Bắc Nhiên đi đến nơi có dấu vết chôn cái gì đó, vừa ngồi xuống thì trước mắt nhảy ra hai sự lựa chọn.
Lựa chọn một: Trực tiếp đào.
Ban thưởng: Thanh Long Xuất Thủy (Hoàng cấp thượng phẩm).
Lựa chọn hai: Chuẩn bị thật tốt rồi hãy đào.
Ban thưởng: Một điểm kỹ nghệ cơ sở ngẫu nhiên.
"Á à!"
Giang Bắc Nhiên không ngờ trong hô vậy mà có bẫy rập phát động nhiệm vụ, mà đối phương mới chỉ là Luyện Khí tầng hai thôi.
Quả nhiên không thể coi thường bất kỳ một người tu luyện nào a. Ai biết hắn có đột nhiên móc ra thứ bảo bối kỳ kỳ quái quái gì đó nện vào mặt ngươi không.
Giang Bắc Nhiên thầm cảm khái một câu, lấy Ô Quyết Sa có chức năng phòng độc cực mạnh ra đeo lên mặt. Sau đó lấy một bình Lam Mãng Trấp đổ xuống đất.
Chờ đại khái năm phút, Giang Bắc Nhiên găng tay Tơ tằm thủ sáo lên, vừa tính đào đất thì thấy một con rết to chừng đầu ngón tay, màu đen đang đào đất chui ra.
Hắc Vẫn Ngô Công!?
Tuy nói Giang Bắc Nhiên hoàn toàn không ngờ sẽ đụng phải thứ đồ chơi này, nhưng động tác vẫn chẳng chậm lại chút nào, bốc con rết kia bỏ vào trong hồ lô.
"Được nha, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn."
Giang Bắc Nhiên quơ quơ hồ lô, nở nụ cười.
Giang Bắc Nhiên biết, Hắc Vẫn Ngô Công là độc vật mang tính tiêu chí của Tu La trai, bình thường chỉ có cao tầng mới có được.
Độc tính của con rết này cực lớn, nếu không cẩn thận bị nó cắn một cái, người tu luyện từ cấp Huyền Linh trở xuống, nặng thì bỏ mình tại chỗ, nhẹ thì bỏ mình muộn chút, người tu luyện từ Huyền Linh trở lên bị cắn dù không chết nhưng tuyệt đối không dễ chịu chút nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận