Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 497: Sư Huynh Tài Giỏi (1)

"Tử Câm tỷ, thôn Lạc Trạch hẳn ở ngay phía trước?"
"Để ta xem một chút."
Liễu Tử Câm nói xong thì nhìn thoáng qua bản đồ, gật đầu nói:
"Ừm, từ bản đồ mà xem, chúng ta cách thôn Lạc Trạch không xa."
"Tử Câm tỷ, Tử Câm tỷ, cái kia là gì?"
Nghe Ngu Quy Miểu hỏi, Liễu Tử Câm nhìn theo hướng nàng chỉ, phát hiện trên sông có một bức tường cao được xây nên từ đá tảng.
Liễu Tử Câm suy nghĩ một hồi lâu rồi đột nhiên vỗ tay nói:
"Ta đã biết! Đó là đập nước!"
"Đập nước?"
Ngu Quy Miểu có chút ngơ ngác hỏi.
Lúc này, Phương Thu Dao cũng kịp phản ứng, nàng nhìn về phía đập nước, cảm khái:
"Thì ra đây là đập nước, một trong số công trình thuỷ lợi của sư huynh."
"Ai! ?"
Ba tỷ muội Ngu gia cùng mở to mắt nhìn về phía Phương Thu Dao, hỏi:
"Đây là do sư huynh xây sao! ?"
"Đúng rồi."
Phương Thu Dao lắc đầu:
"Trước đó không phải sư huynh triệu kiến tất cả tộc trưởng tới quận Lư Lâm sao. Sau khi về, cha ta cầm về rất nhiều bản thiết kế, trong đó đều là những thứ cần xây dựng ở quận Lư Lâm trong tương lai."
"A ! thì ra là số sách kia!"
Ngu Quy Miểu lập tức nghĩ ra.
"Các ngươi cũng đọc qua rồi à."
Phương Thu Dao hỏi.
Ba tỷ muội Ngu gia nghe xong cùng nhau lắc đầu.
Ngu Quy Chủy làm đại biểu đáp:
"Chúng ta không biết đó là sư huynh viết, cha cũng về rất gấp nên chưa kịp xem."
"Đập nước này dùng để làm gì?"
Ngu Quy Thủy có chút chờ mong hỏi, đối với những gì liên quan tới sư huynh, các nàng đều rất quan tâm!
"Đập nước này lợi hại lắm nha."
Ngữ khí Phương Thu Dao đột nhiên có chút kiêu ngạo nói:
"Không chỉ có thể chống lũ còn có thể dẫn nước tới tưới đồng ruộng, khiến nhiều ruộng cạn có thể trồng trọt được."
"Oa !"
Ba tỷ muội Ngu gia đồng loạt sáng mắt lên, Ngu Quy Miểu cũng trực tiếp xoay người nói:
"Vậy chúng ta tới xem một chút đi."
"Đợi làm nhiệm vụ xong rồi tới nhìn cũng không muộn."
Nghe Liễu Tử Câm lên tiếng, Ngu Quy Miểu chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
Hôm nay các nàng xuống núi làm nhiệm vụ, hiện tại năm người đã không còn cần thiết ấn hỗ trợ nữa, tự các nàng đã có thể giải quyết đại đa số vấn đề.
Lần đầu được sư huynh làm thiết ấn, các nàng đã học được rất nhiều điều.
Cả năm dựa theo bản đồ tiếp tục đi về phía thôn Lạc Trạch, đi không được bao lâu, ba tỷ muội Ngu gia đã phát hiện thêm thứ mới lạ.
"Đây lại là gì?"
Ngu Quy Miểu ngồi xổm bên một tảng đá, hiếu kỳ nói.
Phương Thu Dao nhìn tảng đá trước mắt, từ ngữ đến bên miệng lại bị kẹt lại.
"Đây vật liệu để làm đường.” Thấy Phương Thu Dao nửa ngày cũng không nhớ ra, Liễu Tử Câm lập tức giúp đỡ.
"Đúng rồi! là con đường, vẫn là Tử Câm tỷ có trí nhớ tốt."
Nghe Phương Thu Dao tán dương, Liễu Tử Câm lắc đầu:
"Không phải trí nhớ ta tốt, chỉ là nhìn nhiều hơn mấy lần sẽ nhớ kỹ thôi."
"Nhiều bản thiết kế như vậy mà Tử Cầm tỷ đều xem qua hết à?” Phương Thu Dao kinh ngạc nói.
Phải biết, nàng chỉ mới xem sơ qua thôi, không ngờ Tử Câm tỷ lại xem kỹ như thế.
"Ừm, vì những gì sư huynh viết rất thú vị a, cha ta từng nói, nếu những kế hoạch này đều được thực hiện, Thịnh quốc sẽ hoàn toàn khác.” "Ừm ừm!"
Phương Thu Dao mãnh liệt gật đầu:
"Cha ta cũng nói vậy."
Nghe hai người nói xong, ba tỷ muội Ngu gia đều hối hận, thì ra đây đều là “kiệt tác” của sư huynh.
Làm xong nhiệm vụ lần này, ta nhất định cũng về tìm cha đòi mấy bản thiết kế đó!
Ba tỷ muội đồng loạt nghĩ.
Ngồi xuống, Ngu Quy Miểu hiếu kỳ chọc chọc ngón tay vào tảng đó:
"Con đường này có tác dụng gì?” Liễu Tử Câm chậm rãi đi tới bên cạnh, đánh giá một phen rồi nói:
"Trên sách nói, con đường này sẽ giúp quá trình vận chuyển, trở nên đơn giản hơn nhiều, vì sư huynh muốn mở thư đồng văn, xa đồng quỹ."
"Thư đồng văn, xa đồng quỹ..."
Ngu Quy Miểu lầm bầm một lần nhưng nghĩ mãi cũng không hiểu.
Ngu Quy Thủy không khác là bao, hiếu kỳ nói:
"Thư đồng văn, xa đồng quỹ là sao?"
"Thư đồng văn hả, nói đúng hơn là thống nhất văn tự Thịnh quốc, sư huynh tính bắt đầu từ Lan Châu. Bất quá ta cảm thấy có lẽ sư huynh muốn thống nhất văn tự của toàn bộ Huyền Long đại lục đó chứ, cơ mà độ khó quá lớn rồi.” Nghe Tử Câm tỷ giải thích, Ngu Quy Thủy âm thầm tặc lưỡi, không ngờ dã tâm của sư huynh lớn như vậy, thậm chí có thể nói là còn có chút suy nghĩ hão huyền.
Nhưng hắn là sư huynh a... Có gì không thể chứ.
Thấy Ngu Quy Thủy hiểu ý, Liễu Tử Câm tiếp tục giải thích:
"Bây giờ không phải có đủ các loại xe ngựa sao, nhà ta đã có xe ngựa năm con rồi.” Ngu Quy Miểu nghe xong cũng thuận miệng nói tiếp:
"Nhà ta cũng thế."
Liễu Tử Câm gật đầu:
"Ừm, trừ xe ngựa năm con, còn có bốn con, ba con hoặc thường thấy nhất là một con. Trừ cái đó ra, xe ngựa cũng sẽ khác biệt hơn, lớn thì chừng tám thước, nhỏ thì chừng bốn thước. Chủng loại rất nhiều, cơ mà sư huynh muốn thống nhất lại.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận