Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 740: Cao Lan Văn (2)

Giang Bắc Nhiên vốn không muốn để ý tới nữ nhân này, nhưng nhìn Thi Hoằng Phương khó xử, ngẫm lại bản thân cũng không cần kết thúc không vui. Dù sao hắn cũng cần nể mặt Thi Hoằng Phương.
Thế là hắn chắp tay nói với Cao Lan Văn:
“Là vãn bối hiểu lầm xin quán trưởng tha thứ.” Cao Lan Văn thấy Giang Bắc Nhiên đã đưa ra bậc thang, cũng thuận thế đi xuống:
"Không sao, có lẽ vừa rồi ngôn từ của ta có chút không thích đáng đã để ngươi hiểu lầm, hy vọng ngươi không để trong lòng."
Ân... Ngược lại cũng không quá ngu.
Ban đầu, Giang Bắc Nhiên còn tưởng nữ nhân này sẽ hung hăng càn quấy đến cùng, không ngờ đối phương cũng có chừng có mực, không tiếp tục dây dưa nữa.
Thấy hai người đều nguyện ý lùi một bước, Thi Hoằng Phương cũng nhẹ nhàng thở ra, không khỏi thầm nghĩ.
“Đến cùng Giang Bắc Nhiên có năng lực thế nào. Hoàn toàn không có dáng vẻ người dưới hiên nhà phải cúi đầu.” Theo lý mà nói, một tên tiểu bối như hắn, lại đang ở địa bàn của người khác thì hẳn phải nhịn nhục một chút. Dù sao cũng chẳng có gì vượt quá giới hạn, nhưng biểu hiện của hắn lại vô cùng cường ngạnh, nào giống người từng nói ‘sợ phiền phức’ trước đó.
“Ta thật sự đoán không ra tiểu tử này nghĩ gì a...” Cao Lan Văn hít sâu một hơi, lần nữa quan sát lại Giang Bắc Nhiên, suy nghĩ một lát rồi hỏi:
"Nếu là khách của Huyền Thánh tộc ta, chứng tỏ tài luyện ngọc không thấp, vừa rồi ngươi nói không muốn ở đây học nghệ là vì ngọc ở đây không lọt vào mắt xanh của ngươi à?"
Nữ nhân lòng dạ hẹp hòi.
Giang Bắc Nhiên đã sớm biết nữ nhân này khóa chịu vì hắn từ chối cơ hội được học ở đây. Vì thế nàng cảm thấy hắn xem thường quán ngọc khí nàng, cho nên mới đòi một lời giải thích.
Bây giờ hắn đạp trúng viên đinh cứng này, đối phương còn cắn mãi không buông tha.
Nên nói lòng tự trọng của nàng quá cao hay nàng cố tình gây sự đây?
Đương nhiên là cố tình gây sự rồi.
Mà đối với người cố tình gây sự, bình thường Giang Bắc Nhiên đều sẽ xử lý tùy thời.
Thấy Giang Bắc Nhiên không nói lời nào, Thi Hoằng Phương cũng biết hai người này nhất định không thể ở chung hài hòa được, thế là hắn kéo Giang Bắc Nhiên qua một bên rồi nói với Cao Lan Văn:
"Ta dẫn hắn đi nơi khác tham quan, không quấy rầy Cao quán trưởng nữa."
Nhìn Giang Bắc Nhiên rời đi không quay đầu lại, Cao Lan Văn cảm thấy tức muốn chết!
Nàng đường đường là Luyện Ngọc sư bát phẩm, cũng xem như người của thế gia đệ nhất Đồng quốc, ngay cả Thi gia cũng phải khách khách khí khí mời nàng tới làm khách khanh. Ở chỗ này, mỗi người đều tất cung tất kính với nàng Trừ thực lực ra, nàng cũng vô cùng tự tin với nhan sắc của mình.
Dù là thành viên dòng chính Thi gia cũng có không ít người quỳ dưới gấu quần nàng, có thể nói là đối với nàng nói gì nghe nấy.
Việc này cũng thỏa mãn sự cao ngạo của nàng.
Nhưng hôm nay, tự nhiên chui ra từ đâu một tên tiểu tử không thèm nể mặt nàng, ánh mắt nhìn nàng còn mang ý khinh thường.
Không thể tha thứ... Không thể tha thứ!
Cao Lan Văn vốn được tâng bốc từ nhỏ, giờ phút này xác định được một chuyện.
Nàng không chấp nhận được loại nam nhân này tồn tại!
Cao Lan Văn đang nghĩ nên phát tiên cơn giận này làm sao thì đột nhiên phát hiện Liễu Vi Ninh như cái đuôi nhỏ bám theo sau Giang Bắc Nhiên.
"Ninh Ninh!"
Cao Lan Văn đột nhiên hét lớn một tiếng.
"A?"
Liễu Vi Ninh quay đầu lại, nhìn về phía Cao Lan Văn, nhưng thân thể vẫn còn theo sát phía sau Giang Bắc Nhiên.
"Trở về!"
Cao Lan Văn quát khẽ nói.
Liễu Vi Ninh nghe xong thì lắc đầu, chỉ vào Giang Bắc Nhiên và nói:
"Trên người hắn có bảo ngọc, bảo ngọc rất tốt rất tốt, ta muốn thấy nó."
"Ầm!"
Cao Lan Văn bỗng nhiên vỗ bàn một cái:
"Chẳng lẽ bảo ngọc trong quán chúng ta còn chưa đủ để ngươi nhìn sao! Nhanh trở lại cho ta!"
"Không... Không giống đâu."
Liễu Vi Ninh lần nữa lắc đầu:
"Bảo ngọc của hắn thơm quá, ta muốn nhìn."
Cao Lan Văn vốn đang giận giữ vì đồ đệ của mình không nghe lời, thậm chí còn dám cãi lời nàng, chọc nàng tức giận vì tiểu tử kie có ngọc tốt hơn nàng.
Việc này kêu nàng nhịn kiểu gì đây! ? ! ?
"Đông! Đông! Đông!"
Cao Lan Văn từng bước đi xuống, vươn tay bắt lấy Liễu Vi Ninh đã đi theo Giang Bắc Nhiên tới cửa ra vào.
"Trở lại cho ta!"
Liễu Vi Ninh bị kéo lại gấp gáp tới mức hung hăng hô hào:
"Ta muốn theo hắn! Ta muốn thấy ngọc!"
Giang Bắc Nhiên cảm nhận phía sau lưng có hai ánh mắt nhìn mình thì thở dài, đưa ra một tổng kết.
Nữ nhân nơi này đều không bình thường, vẫn nên ít đến thì tốt hơn.
Đi xa, Thi Hoằng Phương lườm Giang Bắc Nhiên một cái rồi nói:
"Không phải ngươi nói ngươi sợ chết sao? Sao biểu hiện vừa rồi khác vậy.” Giang Bắc Nhiên nhìn thoáng qua Thi Hoằng Phương rồi đáp:
"Có lúc một mực nhượng bộ chỉ chết nhanh hơn thôi."
"Ừm..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận