Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 542: Uống Rượu Trò Chuyện (3)

Thấy Giang Bắc Nhiên sửng sốt, Quý Thanh Lâm thành thật hỏi:
"Ta biết ngươi cảm thấy suy nghĩ này rất điên cuồng, không thực tế, nhưng ta lại cảm thấy các ngươi mới thật sự không thực tế."
"Ta biết suy nghĩ của các ngươi là phụ thuộc vào một cường quốc rồi từ từ tích súc lực lượng của mình. Cuối cùng vùng lên, nhưng người ta có ngu xuẩn thế sao? Ngây ngốc chờ bị chúng ta thay thế? Nếu bọn họ thật sự ngu xuẩn như vậy sẽ không thể trở thành một trong những cường quốc có thể tranh bá thiên hạ."
"Cho nên Quý giáo chủ tính xông vào Huyền Cơ đảo, trở thành Huyền Tôn rồi trở về, dẫn đầu Thịnh quốc, khiến Thịnh quốc trở thành cường quốc nhất lưu đại lục?"
"Không sai!"
Quý Thanh Lâm bỗng vỗ bàn một cái:
"Lão tử từ còn nhỏ đã không có suy nghĩ chịu làm kẻ dưới! Tất cả mọi người đều là người tu luyện, dựa vào cái gì lão tử phải làm việc dưới lòng bàn tay của bọn họ?"
Tính tình cũng rất kiêu hùng nha.
Giang Bắc Nhiên thầm gật đầu, lại hỏi:
"Nhưng chắc Quý giáo chủ cũng biết, đã ròng rã ba mươi lăm năm không ai bước ra từ Huyền Cơ đảo."
"Thì sao?"
Quý Thanh Lâm dựng thẳng hai đầu lông mày.
Nói tới vấn đề này, Giang Bắc Nhiên cũng coi như hiểu được vị Quý giáo chủ trước mắt này. Mặc kệ trong thế giới nào vẫn luôn có nhiều người tự cảm thấy mình là người siêu phàm, cảm thấy bản thân có thể làm được chuyện người khác không làm được.
Đương nhiên, người tự cho mình là siêu phàm này cũng không xấu. Dù sao đa phần đều có bản lĩnh, chỉ là cuối cùng không thể tạo dựng được một vùng trời cho riêng mình mà thôi.
Từ việc này có thể thấy, Quý Thanh Lâm chỉ là Huyền Hoàng mà dám vượt cấp chiến đấu với Huyền Tông, chứng tỏ hắn ta có chỗ đặc biệt, có cỗ ngạo khí như thế cũng rất bình thường.
"Vậy trẫm chúc Quý giáo chủ có thể khải hoàn trở về, trở thành chúa cứu thế của Thịnh quốc."
"Bớt làm trò đi."
Quý Thanh Lâm nói gắt, sửa sang lại tóc trước trán của mình:
"Ta biết sư phụ cũng tốt, ngươi cũng tốt, đều cảm thấy ta là người si nói mộng, nhưng trong mắt ta, các ngươi không phải cũng thế à? Muốn giúp Thịnh quốc phải kiếm tẩu thiên phong! Như các ngươi cuối cùng chỉ có thể rơi vào cảnh công dã tràng."
"Quý giáo chủ nói không sai, trên thế giới này không chuyện gì là tuyệt đối, tựa như Quý giáo chủ, ngươi tin mình có thể còn sống rời khỏi Huyền Cơ đảo, trẫm và Ân giáo chủ cũng tin chúng ta có thể dẫn đầu Thịnh quốc, khiến nó trở thành quốc gia mạnh nhất trên Huyền Long đại lục."
"Ha ha ha ha ha!"
Quý Thanh Lâm nghe xong đột nhiên cười ha ha:
"Lời này của ngươi ta mới nghe, nào như sư phụ, cả ngày chỉ biết mắng ta mơ mộng hão huyền. Dù sao tất cả mọi người đều nằm mơ, vì sao ta phải nằm cùng giấc mộng với hắn?” "Nói hay lắm."
Giang Bắc Nhiên gật đầu:
"Quý giáo chủ có thể có ý nghĩ và khí phách như vậy, trẫm vạn phần bội phục."
"Ngươi cũng chớ gấp."
Quý Thanh Lâm khoát khoát tay:
"Nếu ta thật sự có khí phách như thế, ngươi và ta đã chẳng gặp nhau. Ta đã sớm xông vào Huyền Cơ đảo rồi."
Nói xong, Quý Thanh Lâm thở dài:
"Nếu đã tới mức này, lão tử cũng không sợ ngươi chê cười. Nói thật, ta cũng sợ, ta biết tới Huyền Cơ đảo là cửu tử nhất sinh. Nhưng ta hy vọng bản thân có thể trở thành át chủ bài cuối cùng của Thịnh quốc.”
"Át chủ bài..."
Giang Bắc Nhiên suy nghĩ về hai chữ này, lập tức kính nể nói:
"Quý giáo chủ thật là một quốc sĩ."
Ý của Quý Thanh Lâm rất đơn giản, đó chính khi Thịnh quốc phụ thuộc nước khác, biết hắn đang ở trong Huyền Cơ đảo, dù địch nhân biết khả năng cao hắn đã chết nhưng ít nhất trong lòng cũng có mấy phần kiêng kị.
Dù sao, trước đó cũng có 6 người đi ra từ Huyền Cơ đảo, mà 4 trong số đó đã báo thù vì tông môn hoặc quốc gia của mình, tiêu diệt sạch sẽ đối phương.
Tuy xác suất rất thấp nhưng ít nhất trước khi hạ tử thủ với Thịnh quốc, đối phương cũng phải cân nhắc ít nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận