Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 382: Trận Pháp Sư

"Ân giáo chủ, mời nói."
Từ lúc vừa mới bắt đầu, Giang Bắc Nhiên đã không trông mong gì ở Ân Giang Hồng.
"Chúng ta hoài nghi... Đặng Bác liên thủ với thế lực nước khác, nhưng tiểu tử này miệng đủ cứng, hỏi thế nào cũng không hỏi ra, khiến bản tôn càng cảm thấy hắn cất giấu âm mưu sâu xa."
"Cứng rắn không được, vậy bản tôn chỉ có thể dùng mềm, đại nữ nhi của Đặng Bác có biểu hiện vô cùng thông minh nhạy bén, ta cảm thấy hẳn nàng biết chút gì đó. Nếu ngươi hỏi ra, Quan tông chủ đã đáp ứng sẽ cho ngươi một kiện pháp bảo."
Nghe thế, Quan Thập An cũng không có phản ứng gì quá lớn, tiện tay cầm cuốn sách trên bàn Giang Bắc Nhiên:
"Ban thưởng của đệ tử chính phái do ta ra là đúng rồi, không có vấn đề gì, bản tọa không như lão già ngươi, keo kiệt.” Đặng Bác thật sự đã khiến Ân Giang Hồng phí không ít tâm tư a...
Bất quá có ban thưởng, Giang Bắc Nhiên đương nhiên tình nguyện nhận.
"Nếu công chúa kia thật sự biết chuyện, trẫm sẽ nghĩ cách moi ra."
Quan Thập An nghe xong thì lớn tiếng nói:
"Được rồi, cái ta muốn chính là câu nói này của tiểu hữu, sự kiện này liền giao cho ngươi, có kết quả lập tức nói chúng ta biết."
Thương thảo xong, Ân Giang Hồng chậm rãi đi tới cửa thư phòng:
"Nếu chính sự đã nói xong, bản tọa còn có chuyện cần làm ở Vân Chu quận đi trước một bước."
Nói xong thì đẩy cửa rời đi.
Giang Bắc Nhiên nghe xong liền biết Ân Giang Hồng không rời đi thật, chỉ làm cho Quan Thập An xem thôi, đợt lát nữa sẽ vòng lại.
"Ân lão đầu này, bận rộn như thế.” Lắc đầu, Quan Thập An đi tới bên cạnh Giang Bắc Nhiên:
"Tiểu hữu a, vài ngày trước ta nghe đệ tử giáo chủ nói, ngươi đăng cơ xong đã ra lệnh giúp dân, dân chúng đều khen ngươi là hoàng đế tốt khó có được.” Giang Bắc Nhiên nghe xong thì thở dài:
"Đúng là ta ra lệnh, nhưng có tốt thật không vẫn chờ một đoạn thời gian nữa mới biết.” "Bản tọa tin, lấy tài năng của ngươi, khẳng định không có vấn đề gì."
"Trẫm tự nhiên hết sức, không phụ kỳ vọng của Quan tông chủ."
"Được rồi, bản tọa cũng tin ngươi giải quyết được, ngoài ra còn một chuyện bản tọa cần thương thảo một hai cùng ngươi."
"Quan tông chủ, mời nói."
"Sau lần vây quét này, ta phát hiện nhân khẩu Dương Sùng quận giảm sút, không bằng trước kia, tiểu hữu cảm thấy thế nào?” Giang Bắc Nhiên nghe xong liền hiểu ý của Quan Thập An, Yểm Nguyệt tông nằm ở quận Dương Sùng quận, nếu số lượng bách tính của Dương Sùng quận không đủ, Yểm Nguyệt tông họ chiêu mộ đệ tử cũng ít hơn.
"Xin Quan tông chủ yên tâm, vấn đề này trẫm sẽ nghĩ cách giải quyết."
"Ha ha ha, nói chuyện phiếm cùng tiểu hữu thật thoải mái. Vậy bản tọa không nói nhiều, chỉ cần tiểu hữu có thể khiến nhân khẩu Dương Sùng quận khôi phục, thậm chí càng nhiều hơn trước, bản tọa tất có trọng lễ đền đáp."
"Quan tông chủ, đây là chuyện trẫm nên làm vì Phong Châu."
"Ha ha ha, tiểu hữu thật biết nói chuyện."
Quan Thập An cao hứng vỗ vai Giang Bắc Nhiên rồi đẩy cửa ra:
"Nếu thế, bản tọa cũng có chút chuyện quan trọng cần xử lý, đi trước một bước, ta chờ tin tốt của ngươi."
"Hy vọng Quan tông chủ có thể sớm ngày bình định Phong Châu."
"Yên tâm, đám loạn đảng kia nhảy nhót không lâu nữa đâu."
Quan Thập An nói xong thì phi hành rời đi.
Chờ Quan Thập An rời đi không bao lâu, Ân Giang Hồng vốn đã cáo từ nay đi vào thư phòng, hỏi Giang Bắc Nhiên:
"Có phải Quan Thập An ám chỉ, kêu ngươi điều động nhân khẩu tới Dương Sùng quận của hắn không?"
Biết Ân Giang Hồng chưa đi, Giang Bắc Nhiên ngoài ý muốn chút nào, trực tiếp đáp:
"Quan tông chủ chỉ quan tâm chuyện các quận huyện thôi, không có ý khác."
Nghe câu trả lời nước đôi này xong, Ân Giang Hồng khẽ cười một tiếng:
"Ngươi biết tự bảo vệ bản thân hơn ta tưởng. Vừa vào cung ngày đầu đã tu sửa đại trận trong cung, không tầm thường a."
Giang Bắc Nhiên nghe xong cũng phối hợp cười khổ, đáp:
"Đến cùng vẫn không giấu được Ân giáo chủ."
Ân Giang Hồng biểu lộ, ngươi còn non lắm xong thì hỏi:
"Trận pháp là ngươi theo ai học? Cái này Nhị Thập Bát Tú Tỏa Quỷ Trận không phải đại trận bình thường. Trong Phong Châu, người có bản lĩnh điều chỉnh lại nó không quá 10 người.” Giang Bắc Nhiên làm bộ như, đã bị phát hiện thì không cần giấu nữa.
Hắn xoắn xuýt một phen rồi đáp:
"Không có ai dạy trẫm cả.” Ân Giang Hồng cũng không nghi ngờ, dù sao Trận Pháp sư có mặt mũi ở Phong Châu hắn đều biết, nếu bọn họ có thể dạy dỗ đệ tử kinh thế hãi tục như thế thì sớm đã khoe khoang ra ngoài.
"Vậy làm sao ngươi học được?"
Ân Giang Hồng hiếu kỳ hỏi.
"Có một lần, trẫm trượt chân ngã xuống vách núi, tìm được điển tịch về trận pháp trong một sơn động, từ đây mới bước vào con đường làm Trận Pháp sư này."
Đối với lý do này, Ân Giang Hồng không chút nghi ngờ, trực tiếp cười to:
"Thì ra là thế, Bắc Nhiên, ngươi thật may mắn.” Dù sao trên vùng đại lục này, người ngã xuống vách núi lượm được bí tịch không ít, hắn nghĩ Giang Bắc Nhiên cũng là một trong số đó.
Sau khi cười xong, Ân Giang Hồng nói tiếp:
"Ngươi giấu đủ sâu a, ta vốn còn tưởng ngươi chỉ là một đệ tử ký danh biết đánh cờ.” Giang Bắc Nhiên lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
"Thật sự là trẫm không có chút thiên phú tu luyện nào, nếu để người khác biết trẫm am hiểu trận pháp, sợ sẽ đưa tới họa sát thân."
"Ngươi thật cẩn thận, bất quá nếu để đệ tử khác biết ngươi am hiểu trận pháp cao thâm như vậy, họ sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp đoạt lấy. Với tu vi này của ngươi, rất dễ lọt vào bẫy rập, cũng khổ ngươi."
Thấy Giang Bắc Nhiên trầm mặc không nói, Ân Giang Hồng cười:
"Người xông vào đại trận đêm đó là bản tôn phái tới. ta tin tưởng với trí tuệ của ngươi, hiện tại cũng đã đoán ra vì sao bản tôn phải làm thế.” Giang Bắc Nhiên suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng gật đầu nói:
"Trẫm hiểu."
"Hi vọng ngươi cũng hiểu, dù sao bản tôn tu luyện lâu như vậy đến nay, ngươi là người bản tôn không nhìn thấu nhất. Điểm này dù đám người có thiên phú trác tuyệt hoặc thực lực siêu quần cũng không làm được, vì dù họ mạnh hơn, lão phu cũng biết họ mạnh bao nhiêu, chỉ có ngươi là khác, bản tôn thật sự không có cách nào nhìn ra, đến tột cùng có bao nhiêu tiềm lực, mà bản tôn không thích hợp tác với người giấu quá sâu, mình nhìn không thấu."
"Trẫm tự biết thiên phú tu luyện ngu dốt, chỉ có thể bổ sung ở phương diện khác, bằng không làm sao sống được tới giờ.” "Mặc dù trên phương diện tu luyện, ngươi thật sự không có tư chất... ... Nhưng về mặt trận pháp, ngươi tuyệt đối được xưng tụng là kinh tài tuyệt diễm, xác thực đủ để ngươi đặt chân trong loạn thế này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận