Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 780: Thi Ngữ Đồng (2)

Nhìn Thi Ngữ Đồng mở mắt liếc trộm mình một cái, Giang Bắc Nhiên liền biết nha đầu này không ngoan như vẻ bề ngoài, chắc chắn trước khi tới đã điều tra về hắn rồi nên mới đem theo loại bảo vật này.
Nhưng làm sao bây giờ? Giang Bắc Nhiên thật sự đã dính chiêu, cộng với việc hệ thống không nhảy ra bất kỳ lựa chọn, giờ khắc này Giang Bắc Nhiên chỉ có thể dùng một chữ để hình dung tâm tình của mình.
Thèm.
Mặc dù hắn bây giờ trên phương diện cơ quan, hắn vẫn chưa có cơ sở gì nhiều, nhưng điểm linh hoạt và linh ngẫu đã có, Giang Bắc Nhiên tin, ngày hắn chế tạo ra khôi lỗi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Đến lúc đó, cộng thêm một khối Bảo Quang Kỳ Lưu nữa, vậy thật sự...
Mỹ tích a, mỹ tích vô cùng a...
Chỉ là đồ của Thi gia nào dễ lấy vậy, Giang Bắc Nhiên vô cùng hoài nghi khối Bảo Quang Kỳ Lưu này do tiểu nha đầu trộm tới.
‘Sao tiểu cô nương Thi gia nào cũng thích trộm bảo bối trong nhà chứ?’ Vào lúc Giang Bắc Nhiên còn đang buồn bực, Thi Ngữ Đồng đột nhiên mở miệng:
"Giang ca ca yên tâm, khối Bảo Quang Kỳ Lưu này là do chính ta kiếm được, sau khi ngươi lấy sẽ không có thúc bá nào kiếm ngươi đòi lại đâu.” ‘Hít...' Trí thông minh của tiểu bối Thi gia online tập thể à.
Trước có Thi Gia Mộ biết cách tổ hợp thẻ, sau có Thi Ngữ Đồng đọc thấu tâm tư của Giang Bắc Nhiên.
Việc này đối với Giang Bắc Nhiên quanh năm gặp phải ngốc nữu thật sự là một thể nghiệm tươi mới.
'Chẳng lẽ là Thiên Đạo cảm thấy ngốc nữu không liên lụy được ta nên đem vài tiểu thông minh tới chơi ta?' "Giang ca ca, ta là thành tâm thỉnh giáo mà tới, ta thật sự rất thích bói toán, nhưng trong nhà không ai am hiểu về cái này cả, tướng sư được mời tới dạy ta còn chẳng bằng tang nhân kia. Chỉ có mỗi Giang ca ca nhìn là thấy lợi hại, ngươi sẽ dạy cho ta chứ, ta cam đoan sẽ không nói với người khác đâu."
Nhìn dáng vẻ nũng nịu nịnh nọt của Thi Ngữ Đồng, Giang Bắc Nhiên không khỏi lui về sau một bước.
'Phiền phức, phiền phức thật to.' Mặc kệ khối Bảo Quang Kỳ Lưu này là nàng trộm tới hay nàng tự kiếm được cũng vô cùng phiền phức.
Trộm thì không cần nói nữa, một khi người nhà Thi gia biết, đoán chừng sẽ không chỉ đơn giản là đòi về đâu.
Nhưng nếu đúng như nàng nói, là tự nàng kiếm được thì dù là cách nào đi nữa, tiểu nha đầu này cũng không đơn giản, tối thiểu cũng có thể khiến trưởng bối an tâm giao loại bảo vật bậc này cho nàng, mà không lo lắng nàng sẽ dùng linh tinh.
"Giang ca ca?"
Thấy nãy giờ Giang Bắc Nhiên không nói gì, Thi Ngữ Đồng mới tới gần hơn và hỏi.
"Không dạy."
Đối với loại tiểu cô nương thông minh dạng này, Giang Bắc Nhiên không tính cầm một cuốn sách bói toán tùy tiện qua loa nàng, như thế chỉ khiến nàng cảm thấy có cơ thể lấn lướt hơn. Nên dứt khoát cự tuyệt triệt để một chút, không nên để nàng cảm giác sẽ có bất luận cơ hội nào.
"Ô..."
Thi Ngữ Đồng dùng hai mắt đáng thương, nháy nháy nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Thật..... thật không được sao?"
Lần này Giang Bắc Nhiên không trả lời, nhìn Thi Ngữ Đồng gật đầu nói:
"Ta còn có việc cần làm, đi trước một bước."
Giang Bắc Nhiên vòng qua Thi Ngữ Đồng, tiếp tục đi tới Linh Lung phường.
Lần này, Thi Ngữ Đồng không đi theo, chỉ vuốt vuốt Bảo Quang Kỳ Lưu trong tay, mỉm cười.
"Quả nhiên là một người thú vị, không hổ là được lão tổ tông giữ lại, chơi vui... Chơi vui a!"
Thấy Thi Ngữ Đồng không đi theo mình nữa, Giang Bắc Nhiên cũng chưa yên tâm hẳn. Suốt một tháng nay, hắn dần phát hiện nội bộ Thi gia có không ít phe phái, mặt ngoài thì hòa bình nhưng vẫn ẩn tang mâu thuẫn nhất định.
Tỷ như Linh Chủ Tương nhi kia, về sau mỗi lần Giang Bắc Nhiên gặp nàng, đối phương vừa mở mồm ra là nhiệm vụ Địa cấp phát động được ngay. Hơn nữa, Giang Bắc Nhiên có thể xác định được đối phương đang thăm dò mình, xem hắn có cái nhìn thế nào về Thi gia.
Còn có đám nô bộc ở Linh Lung phường nữa.
Giang Bắc Nhiên phát hiện thay vì nói họ tới hầu hạ quán trưởng thì chẳng bằng nói tới giám thị thì đúng hơn, không chỉ giám thị mà còn có nhiệm vụ lôi kéo nữa.
Còn về phần lôi kéo ai, là ai muốn lôi kéo thì Giang Bắc Nhiên không tìm hiểu, cũng không muốn tìm hiểu.
Tổng kết lại, hiện tại Giang Bắc Nhiên không cảm thấy mỗi ngày trôi qua của mình rất an nhàn nữa, hình như đấu tranh nội bộ Thi gia đã dần lan tới hắn rồi.
'Không được, phải tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp chạy trốn thôi.' Lầu hai Hằng Nhã trai, Linh Lung phường.
"Lúc âm tam cục nhật giáp dần, thẳng đến khi tới Đoài cung, đây là sơ hình, làm sao mà bày trận đây?” Giang Bắc Nhiên đứng trước một cái bàn, hỏi Cao Lan Văn.
"Cái này... Mậu là ba, Kỷ là nhị, Tân..."
Cao Lan Văn nói không khỏi bẻ ngón tay tính toán.
"Trận này không khó, ngươi có thể từ từ suy nghĩ, nhưng bẻ ngón tay cũng không phải thói quen tốt."
"Vâng..."
Cao Lan Văn cúi đầu, bàn tay lúc thì nắm chặt khi thì buông ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận