Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 364: Dạng Hoàng Đế Này

Thấy Thạch Hưng An đứng lên xong, Giang Bắc Nhiên vừa chuẩn ngồi xổm xuống nhặt tấu chương thì hai hoạn quan lại phía sau như "chó dữ chụp mồi" xông tới, nhặt lại tấu chương, phủi tro bụi phía trên rồi quỳ đưa cho Giang Bắc Nhiên:
"Hoàng thượng, xin mời."
"Ừm."
Gật đầu, Giang Bắc Nhiên nhận lấy tấu chương.
"Thạch ái khanh rất có đảm lượng, thấy ngươi có gan như vậy, có dám trình tấu mục đích thật sự của tấu chương này không?”
Không chút do dự, Thạch Hưng An trực tiếp đáp:
"Đúng như hoàng thượng vừa nói."
"Nhưng trẫm có đồng ý đâu?"
"Hoàng thượng kia không phải thích việc lớn hám công to mà là ngu ngốc vô đạo, như vậy sẽ khiến Thịnh quốc ta vong a."
"Đủ can đảm! Trẫm hi vọng năng lực của ngươi cũng có thể lớn như đảm lượng của ngươi vậy, Thạch Hưng An nghe lệnh."
"Vi thần xin nghe."
"Trẫm lệnh ngày mai ngươi lần nữa khởi thảo một phần tấu chương mới lên, nếu có thể giải quyết vấn đề khô hạn của Đông Châu quận, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, nếu không, ngươi chính là tội khi quân!"
"Thần lĩnh chỉ tạ ơn!"
Giang Bắc Nhiên gật đầu, nhìn về phía các đại thần còn lại:
"Các ngươi quỳ làm gì, bình thân đi."
Chờ tất cả đại thần đứng vững, Giang Bắc Nhiên mới mở miệng nói:
"Còn ai muốn giống Thạch ái khanh, khảo nghiệm trẫm không?"
Lặng ngắt như tờ...
Đối mặt với câu hỏi này của Giang Bắc Nhiên, các đại thần ngay cả nước bọt cũng không dám nuốt. Đồng thời thầm cảm khái quả nhiên Thạch thượng thư vẫn không giống thường thế kia.
Đối với việc Thạch Hưng An có can đảm phạm thượng thế này, nếu hắn thật sự có bản lĩnh, Giang Bắc Nhiên rất thích, đáng tiếc trong cả triều dường như chỉ có một người như vậy mà thôi.
Giang Bắc Nhiên thất vọng thở dài, đi tới trước một quan viên trẻ tuổi:
"Ái khanh có chức vị gì?"
Quan viên trẻ tuổi bị hù tới toàn thân run lên. Không còn cách gì khác, hắn nhìn không thấu vị hoàng đế trước mắt này. Bấy giờ đối phương đột nhiên để ý tới mình, việc này khiến hắn có dự cảm không lành.
Nhưng dự cảm thì dự cảm, quan viên tuổi trẻ vẫn lập tức trả lời:
"Hồi bẩm bệ hạ, vi thần là Tổ Vĩnh Tư, là khách tào."
"Chưởng quản chuyện gì."
"Hồi bẩm bệ hạ, vi thần quản lý Lễ bộ Thượng thư, phụ trách tế tự."
Giang Bắc Nhiên đánh giá Tổ Vĩnh Tư một lần rồi hỏi:
"Vừa rồi trẫm nghe ngươi nói, nếu trẫm tiêu dao, ngươi sẽ cùng tiêu dao theo, không biết ngày bình thường ái khanh sẽ tiêu dao thế nào."
Tổ Vĩnh Tư nghe xong thì hai chân nháy mắt mềm oặt, hắn trực tiếp nằm rạp xuống đất hô:
"Vi thần đáng chết, vi thần đáng chết, cầu bệ hạ trách phạt."
"Trẫm hỏi ngươi, ngươi có từng chủ trì qua tế tự chưa?"
"Vi thần từng chủ trì qua, nông tế đầu xuân là do vi thần tổ chức, còn có lễ tế tằm của hoàng hậu cũng do vi thần xử lý."
"Nông tế cần đặt mua gì?"
"Cần... Cần đặt mua..."
Tổ Vĩnh Tư ngơ ngác, hắn chỉ được tiến cử làm một nhàn quan thôi, có chuyện thủ hạ của hắn sẽ thay hắn sắp xếp. Hắn chỉ cần đi lên làm màu là được, sao biết mua cái gì chứ.
"Vi thần nhất thời khẩn trương, có chút không nhớ nổi, vi thần..."
"Không nhớ nổi đúng không? Được, không sao, trẫm cho ngươi thời gian từ từ suy nghĩ, người đâu!"
"Có nô tài ."
Hoạn quan Vương Thủ Quý nhanh chóng đi lên đáp.
"Đánh năm mươi gậy ngay tại đây.”
Nói xong, Giang Bắc Nhiên nhìn về phía Tổ Vĩnh Tư:
"Lúc nào nhớ rồi thì bảo trẫm, trẫm kêu họ ngừng đánh.”
"Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng a!"
Tổ Vĩnh Tư nghe xong thì hung hăng dập đầu.
Nhưng Giang Bắc Nhiên lại hoàn toàn không để ý đến hắn, đi tới chỗ một vị đại thần.
"A!"
"A!"
"A!"
"Bệ hạ tha mạng! Bệ hạ tha mạng a!"
"Bệ hạ! Sau khi trở về thần sẽ dốc lòng đọc sách, không dám tiếp tục... A! !"
Nghe từng tiếng kêu thảm bên cạnh, đa số bách quan đứng dưới đình viện đổ mồ hôi như mơ, thấy Giang Bắc Nhiên đi tới gần mình thì hai chân run rẩy, sắc mặt chẳng khác nào chết cha chết mẹ.
“Đêm xuống!"
Sau khi kéo một quan viên trẻ tuổi khác đi, Giang Bắc Nhiên thở dài thật sâu, dù hôm qua hắn cảm thấy quan viên trẻ tuổi quá nhiều đại biểu cho triều đình mục nát, nhưng vì Ân Giang Hồng khen Đặng Bác nên hắn mới ôm một tia may mắn.
Bây giờ hỏi ra một chút, mới biết đám quan viên tuổi trẻ đều chỉ là bao cỏ, không biết gì vẫn thượng triều được.
"Hoàng thượng, người đã ngất."
Vương Thủ Quý chạy đến trước mặt Giang Bắc Nhiên hồi báo.
"Chết rồi sao?"
"Còn một hơi."
"Vậy giội nước cho tỉnh, đánh tiếp!"
Lời này vừa nói ra, Vương Thủ Quý cùng những đại thần còn lại đồng thời run lên.
"Vâng."
Vương Thủ Quý lĩnh mệnh mà đi.
Theo tiếng kêu thảm thiết liên tiếp, Giang Bắc Nhiên kết thúc lần “tảo triều” đầu tiên của mình.
Mãi đến gần giữa trưa, Giang Bắc Nhiên mới nhìn mấy quan viên đang nằm trên ghế đẩu hấp hối.
"Dừng tay."
Thanh âm của Giang Bắc Nhiên vô cùng vang dội, tất cả người hành hình đều dừng tay trong nháy mắt.
Quét mắt về phía đám quan viên còn lại, Giang Bắc Nhiên lần nữa lên tiếng:
“Hôm nay tới đây thôi, trẫm không hy vọng về sau trên triều vẫn còn người bất học vô thuật, hi vọng các vị ái khanh có thể ghi nhớ điểm này."
Nói xong thì nhìn về phía một vị hoạn quan:
"Hồi cung."
Hoạn quan nghe xong, lập tức dùng lanh lảnh hô:
"Khởi giá hồi cung!"
Chờ đến khi Giang Bắc Nhiên rời đi rất xa, không ít quan viên chịu không nổi nữa, bị dọa đến ngồi phịch xuống đất.
Những quan viên không bị dọa thì vẻ mặt vui mừng, trong mắt lóe lên tinh quang, lần đầu tiên cảm thấy tiếng kêu thảm thật êm tai.
Họ hai mặt nhìn nhau nhưng không nói gì.
Vì họ biết họ vừa nghênh đón một vị hoàng thượng có tính thay đổi thất thường. Dạng hoàng đế này xem như khó thăm dò nhất, một giây trước còn ái khanh, một giây sau là giam vào tử lao rồi.
Đối với dạng hoàng đế này, tốt nhất nên nói ít làm nhiều, tuyệt đối đừng lôi kéo.
Trên đường hồi cung, Mộc Dao làm nữ quan đi theo sau Giang Bắc Nhiên thần thái sáng láng, nàng nhìn về phía Giang Bắc Nhiên với ánh mắt sáng lấp lánh.
Từ nhỏ đến lớn, nàng hận nhất là triều đình mục nát cùng đám quan viên không ra quan viên, chính chúng khiến quốc gia này ngày càng đi xuống.
Bây giờ thấy Giang Bắc Nhiên trị đám quan viên đó, khiến từng tên từng tên không ngừng kêu thảm, nàng thấy hả giận vô cùng. Trong lòng bỗng cảm thấy thoải mái không gì sánh được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận