Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 728: Linh Huyễn Tháp

Nhìn Giang Bắc Nhiên một mực ngửa đầu, Thi Hoằng Phương cười nói:
"Đây là Linh Huyễn Tháp, được sinh ta từ tâm niệm của lão tổ tông, ngươi nhìn tới mai cũng trông thấy được đỉnh đâu."
Tâm niệm sở sinh?
Dù Giang Bắc Nhiên không hiểu lắm nhưng nghe rất lợi hại a.
Trong nháy mắt khi Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Hoằng Phương vào Linh Huyễn Tháp, hắn đột nhiên hiểu rõ tâm niệm sở sinh có nghĩa là gì, vì đây là cảm giác rất quen thuộc.
Đây là kết giới bản tâm?
Dù không giống hoàn toàn nhưng vừa vào Linh Huyễn Tháp, Giang Bắc Nhiên đã cảm nhận được ngay.
Thú vị đây.
Giang Bắc Nhiên đã đoán được Linh Huyễn Tháp tâm niệm sở sinh này có nghĩa gì rồi, chỉ là chưa xác định chính xác thôi.
Thuận theo thang lầu, đi lên thêm mấy chục tầng nữa, hệ thống đột nhiên nhảy ra ngoài.
Lựa chọn một: Tiếp tục đi theo Thi Hoằng Phương lên trên.
Ban thưởng: Chân Hỏa Kỳ Lục (Địa cấp trung phẩm).
Lựa chọn hai: Đi từ từ. Ban thưởng: Hóa Sinh Chân Công (Huyền cấp trung phẩm).
Lựa chọn ba: Biểu thị bản thân không thể đi được nữa.
Ban thưởng: Cộng một điểm thuộc tính cơ sở ngẫu nhiên.
Hả?
Trong nháy mắt thấy tuyển hạng, Giang Bắc Nhiên đã hiểu, có thể nói là Thi Hoằng Phương hoặc vị lão tổ tông kia đang lén lít khảo thí hắn, nếu tiếp tục đi lên như thường, chỉ sợ đối phương sẽ nhìn ra gì đó.
Thế là Giang Bắc Nhiên chọn số ba, thở dài một hơi rồi nói:
"Thi tiền bối, vãn bối thật sự đi không nổi nữa, tháp này... Hô... Hô... Đến tột cùng cao bao nhiêu?"
Ban thưởng hoàn thành nhiệm vụ: Cộng một điểm chuyên chú.
Nhìn Giang Bắc Nhiên đột nhiên ngồi xuống, Thi Hoằng Phương có chút ngơ ngác. Đây là sao? Tùy tiện tìm đứa nhỏ nào trong tộc cũng có thể đi lên tiếp, sao tiểu tử này lại không đi được?
Đúng như Giang Bắc Nhiên đoán, Linh Huyễn Tháp có năng lực khảo thí thiên phú tu luyện, đi lên càng cao chứng minh thiên phú ngươi càng cao. Nếu đi mãi không dừng thì tháp này thật sự không có điểm cuối, cũng chứng minh thiên phú đối phương không có điểm dừng vậy.
Bình thường, khi đệ tử trẻ tuổi đi lên, thân thể sẽ dần bị phân ra thành từng mảnh, nhưng nếu vẫn cố gắng mặc kệ phong hiểm trèo tiếp thì ít nhất cũng nhận được ấn tượng tốt từ lão tổ tông.
Mà Giang Bắc Nhiên này thì hay rồi, mới đi có mấy chục tầng đã không đi nổi. Căn bản là phế vật tỏng phế vật, khả năng tu luyện chỉ mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi. người bình thường hơi mạnh lên một chút.
Không nên a... Theo lý thuyết người trẻ tuổi này khiến lão tổ tông nhìn với con mắt khác, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc như thế chứ.
Nhưng Thi Hoằng Phương thấy tiếng thở dốc của Giang Bắc Nhiên ngày càng gấp rút cũng chỉ đành thở dài, móc một viên châu màu đen huơ huơ.
Giang Bắc Nhiên chỉ thấy cảnh sắc trước mắt biến đổi, cầu thanh không thấy cuối trong nháy mắt biến thành một đại sảnh.
Thi Hoằng Phương nhìn chằm chằm Giang Bắc Nhiên một lúc lâu rồi mới hé miệng phun ra hai chữ.
"Quái tài."
Mà lúc này, Giang Bắc Nhiên lại đang phân tích ý nghĩa của nhiệm vụ lần này.
Tổng kết lại mà nói nói, đây là khiêm tốn.
Im lặng phát đại tài không có vấn đề, nhưng điều kiện trước tiên là không khiến người khác chú ý. Nếu hắn biểu lộ thiên phú mạnh mẽ, đoán chừng thiên dạo sẽ cử đủ loại cường giả đỉnh cấp tới tìm hắn gây sự mất.
“Bất quá làm đại boss sau màn cũng không tệ.” Chuyện đánh nhau người sống ta chết để đệ tử đi làm, mình thì là ngư ông đắc lại, không cần mạo hiểm nhưng nhận được vô số chỗ tốt.
Chờ đến khi hơi thở Giang Bắc Nhiên dần đều đặn, Thi Hoằng Phương mới kéo hắn lên và nói:
"Có chỗ nào không thoải mái không?"
"Không có... Đa tạ tiền bối quan tâm."
Giang Bắc Nhiên lắc đầu nói.
"Vậy thì đi thôi."
Giang Bắc Nhiên đi theo Thi Hoằng Phương tới trước một cánh cửa thanh đồng ta lớn thì thấy Thi Hoằng Phương xòe bàn tay ra, đặt ở phía trên.
Một lát sau, chỉ nghe "Ầm ầm" nổ vang, cửa thanh đồng từ từ mở ra, lộ ra một mảnh thiên địa mới.
Hay cho một cái Động Thiên!
Trong nháy mắt cửa thanh đồng mở ra, bên trong hiện ra cảnh sắc cực đẹp, suối lưu ly, hoa mơ uyển, Bát Tiên đài, tiên khí bức người.
Bên cạnh dòng suối thanh mát là tiên hạc đang nghịch nước, càng khiến cảnh sắc thêm mấy phần linh khí.
Giang Bắc Nhiên lại nhìn về nơi xa thì có vạn bụi hoa hướng dương, lại có cây hòe ngàn năm, tùng vạn năm, đào tiên, thược dược rừng, hạn phù dung, mỗi một loại đều là tuyệt phẩm thế gian, cũng không biết là giả hay thật.
Nếu là thật, Giang Bắc Nhiên chỉ muốn nói hai chữ.
Thèm thuồng!
"Lão tổ tông đang chờ ngươi ở trong rừng, đi theo ta."
Giang Bắc Nhiên lấy lại tinh thần, đi theo Thi Hoằng Phương.
Còn chưa đi vào khu rừng che khuất bầu trời, Giang Bắc Nhiên đã nghe thanh âm của Bạch Điểu, vẹt trạm gác, chim quyên, chim khách một nhánh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận