Ta Chính Là Không Theo Sáo Lộ Ra Bài

Chương 800: Tác Dụng Của Điểm Cảm Giác (2)

"Ta... Ha ha ha, ta đâu có hù ngươi, ta vẫn luôn ngồi tại chỗ mà.”
Thi Phượng Lan chỉ vào cái ghế được đặt ở góc phòng hẻo lánh.
"Nói bậy! Ngươi ngồi ở đó mà sao ta không cảm giác được?”
Thi Gia Mộ có được công pháp.
Bởi vì có được Huyền cấp thần thức công pháp, Thi Gia Mộ ra ngoài xông xáo nhiều năm như vậy, rất ít khi bị địch nhân vô thanh vô tức đến gần. Cùng hôm nay lại bị hù hai lần, quả thực có chút phá vỡ tam quan của nàng.
"Nhưng ta vẫn luôn ngồi đó mà..."
Thi Phượng Lan đáp, nhưng nghĩ đến vừa rồi Thi Gia Mộ bị hù tới mức nhảy vọt như thế lại nhịn không được mà cười như điên.
"Đại thúc! Ngươi nhìn nàng đi!"
Thi Gia Mộ vừa nói vừa nhìn về phía Giang Bắc Nhiên, lại phát hiện hắn không thấy đâu!
Vào lúc Thi Gia Mộ đang chuẩn bị thăm dò lần nữa thì lại thấy một người đứng trước mặt nàng.
"Đừng tìm nữa, sở dĩ ngươi không tìm được ta là vì nó.”
Thi Gia Mộ kinh ngạc nhận lấy bộ quần áo, sờ sờ một chút thì khó hiểu nhìn Giang Bắc Nhiên:
"Chỉ bằng bộ y phục này?"
"Ừm, chỉ bằng bộ y phục này."
"Nhưng... nó có gì đặc biệt?"
"Ngươi không cần biết, chỉ cần biết khi ngươi mặt vào, lên Kim Đỉnh đảo sẽ không ai phát hiện ra ngươi. Ta sẽ phân cho mỗi người trong đội một bộ.”
"Hít..."
Thi Gia Mộ thở dốc vì kinh ngạc:
"Đại thúc, ý của ngươi là, chỉ cần mặc bộ y phục thì chúng ta lên đảo sẽ không ai phát hiện ra chúng ta hả?"
"Không sai."
"Cam đoan chứ?"
"Không bảo đảm."
Thi Gia Mộ nghẹn họng, cố gắng kiềm chế cảm xúc rồi nói tiếp:
"Vậy vạn nhất xảy ra bất trắc thì sao, những Đại Huyền Sư trên danh sách này phải làm sao bây giờ? Ta cũng không thể bảo vệ nhiều người như vậy."
"Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cứ giao cho ta xử lý là được."
Nghe Giang Bắc Nhiên nói với ngữ khí bình thản, Thi Gia Mộ lại cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh, cứ như dù trời sập cũng không cần sợ vậy.
"Vậy... Thôi được rồi, ai bảo trước đó ta đã đồng ý cho ngươi nắm quyền chọn người chứ.”
Giang Bắc Nhiên gật đầu, lần nữa ngồi vào bàn trà:
"Vậy bây giờ ngươi có thể triệu tập họ lại, giải thích tình huống cụ thể cho họ không.”
"Rõ ràng ta mới là đội trưởng mà..."
Thi Gia Mộ nhỏ giọng lầm bầm.
Nhưng nhìn Giang Bắc Nhiên không để ý tới nàng thì vểnh môi rồi đi.
Cửa bị Thi Gia Mộ đóng lại, trong phòng lần nữa khôi phục an tĩnh, Giang Bắc Nhiên thảnh thơi rót cho mình một chén trà, vừa muốn uống thì đột nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác, hét lớn một tiếng:
"Oa!"
"A!"
Thi Phương Lan đang lặng lẽ tới gần Giang Bắc Nhiên bị hù tới hết hồng, té dập mông xuống đất.
Giang Bắc Nhiên nhìn Thi Phương Lan ngồi dưới đất, hai mắt long lanh ngấn lệ thì nhếch miệng lên, xoay người tiếp tục uống trà.
Thi Phượng Lan ngồi dưới đất, hơn nửa ngày mới bớt đau, hít hít mũi hô:
"Tiểu Bắc Nhiên! Ngươi khi dễ ta!"
Giang Bắc Nhiên không để ý tới Thi Phượng Lan cố tình gây sự, nhớ tới một vấn đề hắn vừa phát hiện ra.
Đó là thuộc tính cơ sở mới: cảm giác, dường như đã bắt đầu phát huy tác dụng.
Vì Mẫn Nhiên Phai Mờ có công dụng quá tốt, Giang Bắc Nhiên từng không cảm nhận được Ngô Thanh Sách mặc Mẫn Nhiên Sáo Trang trong đám người.
Cho nên khi thiết kế Mẫn Nhiên Sáo Trang, Giang Bắc Nhiên từng nghĩ cách làm một ‘chốt bảo hiểm’, bảo đảm hắn có thể nhận ra nó.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn đã từ bỏ, dù sao tác dụng chính của Mẫn Nhiên Sáo Trang là để người mặc triệt để biến mất, tuy tăng thêm ‘chốt bảo hiểm’ sẽ giúp hắn tìm ra được dễ dàng hơn nhưng cũng là lỗ thủng cho địch nhân, mất không bù được nhận.
Cho nên, nếu đổi lại là trước kia mà nói, Thi Phượng Lan lặng lẽ tới gần hắn, hắn thật sự không phát hiện ra được. Nhưng hiện tại khi Thi Phương Lan tới gần, một dây đàn trong đầu Giang Bắc Nhiên như bị gảy lên, hình dáng Thi Phượng Lan sau lưng hắn như được phác họa ra.
Đây là lần đầu tiên Giang Bắc Nhiên cảm giác được điểm cảm giác phát huy tác dụng, có thể nói là khá huyền diệu.
Thấy Tiểu Bắc Nhiên không để ý tới mình, Thi Phượng Lan phủi mông tự mình đứng lên, lặng lẽ làm mặt quỷ sau lưng Giang Bắc Nhiên.
"Đợi lát nữa đừng quên tìm người sửa nóc nhà."
Giang Bắc Nhiên chỉ lỗ thủng bị Thi Gia Mộ tạo ra khi nãy.
"Nha... Biết rồi."
Thi Phượng Lan nói xong thì đi tới trước mặt Giang Bắc Nhiên, cúi đầu nhìn xuống:
"Tiểu Bắc Nhiên, sau khi mặc bộ y phục này vào, có phải trừ ngươi ra sẽ không ai nhìn thấy ta không."
"Ước pháp tam chương, điều thứ hai là gì."
"Ô..."
Thi Phượng Lan bệt miệng:
"Ta chỉ hiếu kỳ thôi mà.”
"Về sau ngươi tự sẽ biết."
Giang Bắc Nhiên nói xong thì đặt chén trà xuống:
"Dẫn ta vào phi phủ đi."
"Được rồi ! ".
Thi Phượng Lan kéo dài trường âm rồi dẫn Giang Bắc Nhiên cùng vào phi phủ.
Sau khi nghiên cứu một phen, Giang Bắc Nhiên đã biết được cấu tạo sơ hộ của phi phủ. Trừ trận pháp và Càn Không thuật ra, cơ quan thuật cũng đóng vai trò quan trọng.
Chỉ là Giang Bắc Nhiên chỉ hiểu chút về cơ quan thuật mà thôi, cho nên không nhìn ra được sự huyền diệu trong đó.
Bây giờ, dù không nhìn ra nhưng đã dần dần ý thức được vai trò của cơ quan thuật trong phi phủ, cũng nghiên cứu thông thấu hơn một chút.
'Cơ quan thuật ư... Cũng là một dạng huyền nghệ rất thú vị đó.’.
Bạn cần đăng nhập để bình luận